"Hạo...Thạc..." Mắt Chính Quốc mở to hướng ra phía anh đang đứng sững sờ.
"Ha! Cuối cùng cũng biết sao?" Kim Thái Hanh cười khẩy, ánh mắt có chút thú vị nhìn ra phía Hạo Thạc.
"Tên hỗn đản này!" Anh lao đến nắm chặt cổ áo hắn, trong mắt hằn lên những tia máu giận dữ.
"Dừng lại!" Chính Quốc khó nhọc ngăn cản hai người trước mặt đang sắp sửa đánh nhau đến nơi. Cậu ra sức giằng co kéo người này ra một chút, người kia một chút nhưng vô vọng. Đúng lúc Kim Thái Hanh đang định đá vào bụng Trịnh Hạo Thạc, cậu đành ôm lấy eo hắn kéo người hắn về phía sau.
Điều này cùng làm Thái Hanh và Hạo Thạc mở to mắt. Cậu cảm thấy đầu óc choáng váng, mệt mỏi. Vội buông tay ra khỏi eo hắn, ngất lịm đi. Trước khi chìm sâu vào màn đêm tối trước mắt còn cố gắng nói ra mấy chữ.
"Đừng...đừng đánh nhau..."
...
Chính Quốc từ từ mở mắt, cảm thấy mình đang nằm trên giường, xung quanh có người mặc áo khoác màu trắng đứng nhìn cậu. Nhìn trên đầu còn có bình truyền dịch nữa. Cậu đang ở trong bệnh viện.
"Cậu tỉnh rồi hả?" Vị bác sĩ ôn tồn hỏi cậu.
"À vâng." Cậu mệt mỏi đáp lại.
"Vậy cậu nghỉ ngơi thêm nhé. Tôi ra ngoài không làm phiền cậu."
Chính Quốc nhìn theo bóng dáng ông ra khỏi cửa, khẽ thở dài.
Cùng lúc ấy, Kim Thái Hanh và Trịnh Hạo Thạc ở ngoài cửa phòng. Hắn nét mặt lạnh băng như không có chuyện gì xảy ra coi như đến đây như một nhiệm vụ. Còn anh thì thấp thỏm lo lắng cố nhìn vào trong của phòng, lòng như lửa đốt.
Thấy bác sĩ đi ra, Hạo Thạc đã vội chạy đến níu lấy áo ông. dồn dập nói.
"Cậu ấy sao rồi?"
Ông bực tức hất tay anh ra, chỉ thẳng vào mặt anh và hắn.
"Các cậu làm cái quái gì vậy hả? Làm gì mà kích động sản phụ như thế? Cũng may là cả hai đều không sao, đứa bé đang phát triển rất khoẻ
nhờ thừa hưởng gen của bố tốt.""Ơn trời." Hạo Thạc thở phào nhẹ nhõm rối rít cảm ơn bác sĩ.
Ông ngập ngừng cởi cặp kính dày cộp ra, nheo mắt lại nhìn hai người trước mặt.
"Mà trong hai cậu, ai là cha đứa bé?"
Không khí xung quanh im lặng một hồi, còn nghe rõ được tiếng bước chân trên cầu thang phía đằng xa. Lúc này đây, Kim Thái Hanh đột nhiên cúi đầu xuống, thở hắt ra.
"Là tôi."
"Cậu nên quan tâm chăm sóc đến sản phụ nhiều hơn là gây chấn kinh cho cậu ấy." Ông nói rồi xoay người ly khai.
Hạo Thạc từ khi nào đã đẩy cửa vào phòng Chính Quốc, men theo bên giường nhẹ nhàng ngồi xuống bên cậu.
"Tiểu Quốc..."
"Anh không cần phải nói thêm gì đâu, anh đã biết chuyện này rồi. Ngay ngày mai tôi sẽ tự động thu xếp quần áo."
"Ý anh không phải là vậy." Anh kéo cậu ôm vào lòng, cậu nhanh chóng giãy giụa nhưng vì quá mệt không còn sức nên đành ngồi im.
BẠN ĐANG ĐỌC
|| Vkook / Chuyển Ver || Đa Tình
Fanfikce"Yêu hay không yêu không cần biết. Chỉ tiếc nuối một hơi ấm áp, vì dù cho là kẻ cứng cỏi mạnh mẽ đến đến mấy, cũng sẽ có lúc sâu trong đáy lòng âm ỉ dội lên ước mong được ai đó đặt vào lòng bàn tay mà nâng niu chiều chuộng." Chuyển ver đã có sự đồng...