Chương 2.2

37 2 0
                                    


Chương 2.2
Eidt: Sa

"Cọt kẹt, cọt kẹt."

Trong căn phòng lờ mờ, ông lão tóc bạc trắng đứng trước bàn, đẩy mạnh tay quay của cái cối đá nhỏ có đường kính hơn một thước, một dòng nước màu xanh lục chảy ra từ miệng cối, rơi vào bát sứ màu đen.

Nó dựa vào góc lồng sắt, từ khe hở cẩn thận nhìn lén bên ngoài, bên cạnh còn có ba, bốn đồng loại, có con nằm, có con cũng đang run lập cập nép vào một góc giống nó.

Tiếng cối đá dừng lại, ông lão bưng bát tới cái bàn khác chất đầy giấy mực. Ánh đèn dầu nhảy múa trên gương mặt già nua của lão, nỗi phấn khích khi sắp thành công bị kìm hãm bởi sự điềm tĩnh ở cái tuổi của lão khiến biểu cảm muốn cười nhưng không dám cười trên gương mặt lão trông rất quái dị.

Lão trải rộng tấm giấy màu vàng hình chữ nhật ra, lấy bút, chấm vào bát rồi vẽ ký hiệu ngoằn ngoèo lên giấy.

"Ông chủ Hứa," lão vừa vẽ vừa lầm rầm, "Sắm quan tài cho con trai ông đi nhé!"

Gần đây lão rất ghét ông chủ Hứa vì ông ta luôn giành mối làm ăn của lão. Con trai ông ta cũng rất chướng mắt, đã khôi ngô tuấn tú thì chớ, lại còn cực kỳ thông minh, sau này chắc chắn sẽ là trợ thủ đắc lực của ông ta, nhưng giờ đang bị bệnh nặng, thật tốt quá.

Vừa nghĩ tới ông chủ Hứa khóc lóc ôm con trai độc đinh đã chết, lão thấy sao mà sung sướng quá đỗi.

Nó lẳng lặng nhìn đầu bút lông của lão lướt nhanh trên mặt giấy màu vàng, cứ mỗi một nét, nó lại run lên một cái. Bởi vì thứ nằm trong cái bát không phải là mực mà là một trong những đồng loại của nó.

Một con Phi Phi có thể nghiền ra một bát nước nhỏ, viết đủ một tờ giấy màu vàng.

Vốn dĩ nó và đồng loại không thuộc về nơi đây, chúng đã bị nhốt trong cái lồng nhỏ xíu này rất lâu rồi. Nó không nhớ chiếc lồng ban đầu thuộc về ai, cũng không rõ đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, nó chỉ biết trước đó chúng thuộc về một lão thái giám độc ác ở trong cung. Lão thái giám không chỉ là thái giám, lão am hiểu cách nguyền rủa con rối, thường xuyên lấy kim châm đâm vào con rối. Mỗi lần lão làm vậy, trong cung sẽ có một người sống không được an ổn. Nhưng việc lão giỏi nhất là dùng chúng làm thành "mực", vẽ những ký hiệu kỳ quặc lên giấy màu vàng, rồi lại viết tên tuổi của một ai đó, cuối cùng là đốt đi. Nhưng lão thái giám không thường làm chuyện này, trong nhiều năm chỉ có ba đồng loại của nó bị nghiền thành "mực", mỗi lần như thế thì một vị nương nương được sủng ái bị sẩy thai, một vị tướng quân thất bại trong trận chiến quan trọng liên quan đến an nguy quốc gia, và hoàng đế vứt bỏ giang sơn của ngài.

Mong ước của ba người đều có kết cục ngược lại.

Trong ngày nước mất nhà tan, lão thái giám nằm trên giường, cười ghê rợn.

Đồ đệ của lão, là một tiểu thái giám đi theo lão ngay từ khi mới vào cung, giờ đã hơn ba mươi tuổi, gã vừa sợ vừa tò mò về sư phụ của mình. Gã biết lão thái giám có một cái lồng giam giữ tiểu yêu quái, cũng biết lão thả yêu quái vào cối đá để nghiền thành nước, nhưng gã không dám hỏi gì cả.

Bách Yêu Phổ 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ