Chương 10.7

48 1 0
                                    

Chương 10.7
Edit: Sa

Ty Tĩnh Uyên và Miêu quản gia cùng biến sắc.

Ty Tĩnh Uyên dụi mạnh mắt, chỉ vào tháp Xung Tiêu, nói: "Yêu quái hết đó hả?"

"Không hoàn toàn, còn có đủ thứ tinh quái, linh hồn." Đào Yêu bĩu môi, "Chắc đều bị đá Âm Khôi hấp dẫn. Mùi mà loại đá này phát ra đối với con người và chim thú bình thường thì là khí độc không mùi không vị, nhưng đối với các yêu vật, tinh quái cấp thấp thì lại là sự hấp dẫn khổng lồ, giống như con người khi đói ngửi thấy mùi thịt thì sẽ cố sức nuốt cho bằng được miếng thịt vậy. Càng làm nhiều người chết, đá Âm Khôi càng thơm."

Tầm mắt nàng quét xuống mặt đất, một bức tường cao bốn, năm thước rào tháp Xung Tiêu lại, trên tường không có hoa văn trang trí thừa thãi nào, chỉ khắc những dòng kinh văn chỉnh tề, giữa bức tường là một cánh cửa to màu đen, không khóa.

Nàng đi về phía cửa, thầm nghĩ vụ này lỗ to rồi. Thục Hồ không phải là yêu quái quý hiếm, lấy nó làm thuốc thì nhiều nhất là giúp thân thể khỏe mạnh hơn thôi, nhưng để điều trị cho đệ đệ nó thì không biết tốn bao nhiêu công sức và thuốc men, chỉ mới dọn dẹp cái đám bu quanh ngoài tháp thôi cũng đủ khiến nàng đau đầu rồi, hơn nữa còn không biết có mang theo đủ thuốc không. Nếu không dẹp đám đó ngay trong một lần thì sẽ bị chúng vồ lấy, vậy lại càng phiền phức. Bắt chúng hàng phục thì tốn thời gian và sức lực, nhưng chúng lại không đáng tội chết vì chúng chỉ đến đây ngửi mùi cho đã thôi.

Trong lúc suy tư, nàng đã tới trước cửa, nếu không được nữa thì chỉ có thể bảo Liễu công tử mở đường máu mà thôi, không biết tình hình hiện giờ trên đỉnh tháp ra sao rồi... Haiz, tất cả là tại tên Diệp Phùng Quân khốn kiếp, nếu hắn không xúi giục Thục Hồ đốt nhiều giấy thì nàng sẽ không dính tới chuyện phiền phức này!

Càng nghĩ càng giận, đang giơ tay định đẩy cửa ra thì cửa lại tự mở.

Có một số người quả thật phải dùng câu "chim sa cá lặn" để hình dung.

Cô gái mở cửa cao hơn Đào Yêu nửa cái đầu, độ tuổi tầm ngoài hai mươi, vòng eo thon thả, mắt hạnh mày ngài, mắt sáng như sao, tuy không cười nhưng đôi môi vẫn hơi nhướn tạo ra độ cong quyến rũ.

Khi ai đó có gương mặt quá đẹp thì mặc đồ gì, kiểu tóc ra sao vẫn đẹp, dẫu rằng họ không trang điểm, mặc bộ đồ đen bó tay chẳng phân biệt đồ nam hay nữ, tóc được cột cao bằng dải ruy băng mảnh màu đỏ. Trên người cô gái không có lấy màu sắc dư thừa nào, còn Đào Yêu mặc toàn thân đỏ rói lại như màu trong suốt trong bức tranh, hoàn toàn bị cô ấy lấn át.

Đào Yêu ngẩn người, chợt cười, nói: "Ta cứ tưởng người ở trong tòa tháp nếu không phải hòa thượng thì cũng là ni cô chứ."

Cô gái đánh giá nàng, cũng cười: "Tiểu nha đầu, nếu muốn tham quan tháp thì sáng mai hẵng đến." Dứt lời, cô ấy khẽ nghiêng đầu, nhìn Ty Tĩnh Uyên đứng phía sau Đào Yêu, tinh nghịch nháy mắt với gã, "Đã lâu không gặp, Ty đại thiếu gia, sao muộn thế này còn dẫn người đi chơi thế? Ơ, bên cạnh là Miêu quản gia phải không? Lạ nha, ngài mà cũng đi lung tung theo họ hả?"

Bách Yêu Phổ 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ