Chương 6.4

37 1 0
                                    

Chương 6.4
Edit: Sa

Ngọn đèn dầu tối dần, ngoài cửa sổ có ánh sáng lờ mờ.

"Trời sắp sáng rồi." Đứa bé ngáp, "Nghe ta lảm nhảm cả đêm, ngươi không ngủ hả?"

Lắm Lời lắc đầu, còn Cút Xéo đang nằm trong lòng câu ngủ say như heo.

"Hết rồi?" Lắm Lời ngớ người.

"Ta đi khỏi Bách Thảo Cốc, vào thành, tìm tới chỗ này." Đứa bé quan sát căn phòng, "Nhưng tỷ ấy không có ở đây, căn phòng này trống không. Ta muốn xuống dưới hỏi tỷ ấy đi đâu nhưng ta phát hiện họ không nhìn thấy ta. Ta ở đây chờ mấy ngày, nhìn thấy chủ nhà dẫn khách thuê mới vào căn phòng này, ta nghe thấy khách thuê càm ràm sao trên bàn có nhiều vết dao quá, cắt nham nhở hết cả, chủ nhà nói trước kia có một tiểu cô nương ở đây, không thích thêu thùa mà thích nấu ăn, mấy vết dao này chắc là do cô ấy luyện dao, còn nói vài ngày nữa sẽ đổi bàn mới."

"Cô ấy chưa bao giờ quay lại à?" Lắm Lời hỏi, "Còn mi cũng chưa bao giờ rời đi?"

"Ta bị bệnh." Đứa bé lúng túng trả lời, "Vừa ra khỏi Bách Thảo Cốc liền thấy người rất đau, càng đi càng đau, nhưng muốn đi tiếp, muốn đưa cỏ ngư dương cho tỷ ấy. Có điều sau khi đến đây, ta không còn đau nữa nhưng lại rất lạnh, lạnh đến mức chân không đi nổi. Ta bèn ở lại đây nghỉ ngơi. May là ở đây có khách trọ, ta thừa dịp buổi tối họ ngủ đã nắm tay họ, như vậy thì ta không còn lạnh nữa, cũng giữ được sức lâu hơn."

"Ra vậy." Lắm Lời như bừng tỉnh.

Nó nói tiếp: "Nhưng làm họ sợ. Họ không nhìn thấy ta, lại cảm giác được nửa đêm có người nắm tay họ."

Lắm Lời gãi đầu: "Đúng là đáng sợ thật. Thảo nào họ lại hiểu lầm ở đây không sạch sẽ."

"Đúng vậy, ban đầu chủ nhà không tin lời của mấy khách trọ, nhưng sau đó ai cũng nói ở đây có ma nên ông ấy cũng sợ." Nó bất đắc dĩ nói, "Cuối cùng khách trọ càng ngày càng ít, phòng cũng bị trống không."

"Vậy sao mi còn ở lại?" Lắm Lời khó hiểu, "Vì bệnh của mi?"

"Ban đầu là vì không có sức, đi không nổi, cũng không muốn đi, hằng ngày gục trên cửa sổ nhìn ra ngoài, không biết có khi nào tỷ ấy đi ngang qua đây không nên muốn chờ thêm mấy ngày." Nó càng nói càng lúng túng, "Nhưng sau này thì ta không đi được nữa."

"Không đi được nữa là sao?"

"Một ngày nọ ta thấy dưới đường có một cô nương đi ngang qua trông rất giống tỷ ấy, ta đuổi theo, nhưng tới cửa lại bị thứ gì đó không thể nhìn thấy hất văng trở vào, ta nhảy ra cửa sổ, vẫn vậy. Thế là ta bị nhốt ở đây." Nó thở dài, "Có điều cũng không sao, vốn dĩ ta đã không khỏe rồi, không ra được thì thôi vậy. Mệt thì ta ngủ, thức thì đứng trước cửa sổ ngắm dòng người qua lại, thời gian trôi qua cũng không chậm chạp lắm. Nhưng mà phòng trống không, không có ai ở, ta không được nắm tay con người nên ta lạnh lắm."

Lắm Lời nhíu mày: "Bệnh lạ ghê." Cậu chợt nghĩ ra chuyện khác, vội nói, "Thế mi đã ở đây bao lâu rồi?"

"Không nhớ nữa." Nó đếm ngón tay hồi lâu cũng không tính ra cái gì, bèn chỉ ra ngoài cửa sổ, "Khi ta tới, tóc của ông chủ ở cửa hàng đối diện có màu đen, bây giờ thì bạc trắng rồi."

Bách Yêu Phổ 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ