Chương 8.3

47 1 0
                                    

Chương 8.3
Edit: Sa

Lúc rơi xuống đất, Đào Yêu cảm nhận rõ rệt được cái gì gọi là hồn phi phách tán, cũng may lôi được Lắm Lời, lúc cấp bách lấy cậu và Cút Xéo làm đệm thịt rất hiệu quả, ít nhất người bị đè cho choáng váng và lè lưỡi không phải là nàng.

Song, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình thì đã có một sợi tơ màu trắng phóng tới, trói kín mít toàn thân Đào Yêu, chỉ chừa lại cái đầu, chớp mắt sau, trên mặt đất cũng xuất hiện hai cái đống hệt như kén tằm.

"Cút Xéo! Cút Xéo! Mi có sao không?"

Cút Xéo giãy giụa kịch liệt, cố chui đầu ra khỏi đống tơ, kêu "chi chi chi" đáp lại Lắm Lời.

"Cậu hỏi han con cáo mà lại không quan tâm gì tới ta, thiệt là đau lòng." Đào Yêu vừa nói vừa nhìn quanh.

"Cô thì có chuyện gì được? Ta và Cút Xéo suýt bị cô đè chết đây nè!" Lắm Lời khó nhọc nói.

"Vậy hai đứa nên thấy may mắn vì ta còn chưa ăn tối đi."

"..."

Đây là một hang động tự nhiên, rộng ít nhất cũng phải trăm thước, trên vách đá cứ cách một khoảng là lại có một cái lỗ, bên trong là các tinh thạch đủ mọi hình dáng sáng lấp lanh, vì vậy động khá sáng, mà những nơi nhìn thấy được thì toàn là sách, số lượng nhiều vô kể, có thể nói là biển sách vô bờ.

Nhóm Đào Yêu bị trói ở khoảng đất trống giữa đống sách, cách đó không xa có một giàn hoa, hoa trên giàn nở rộ, đủ sắc màu, thoáng nhìn tựa như mùa xuân đang giắt mình trên giàn. Nhưng hiện tại là mùa thu, hoa trên giàn đều được cắt bằng giấy màu, đến cả lá cũng được làm giả.

Dưới giàn hoa có một cái ghế lưng cao, một nam tử ăn vận thư sinh nghiêng đầu, dựa vào ghế, tư thế như đang nghỉ ngơi, thanh sam trên người không mới cũng không cũ, trong lòng ôm gốc cây có màu ngọc bích, chỉ có một cành, nhưng dài tận ba thước, uốn éo như rắn, trên cành có lá, giống như trái tim, bên dưới lá lại có quả to như hạt châu, mỗi lá một quả, trắng tinh mơn mởn. Nếu hắn không phải là một bộ xương khô, hẳn là cảnh tượng này sẽ rất đẹp, hoa tươi sáng rỡ, công tử như mộng.

Thấy rõ tình trạng của người ngồi trên ghế, Lắm Lời giật mình. Còn thứ làm Đào Yêu hết hồn không phải là công tử xương khô mặc quần áo mà là ba "người kén" bị trói chặt bên cạnh giàn hoa, đó là Ty Tĩnh Uyên và Miêu quản gia, người đàn ông còn lại thì hai mắt đã bị thối rữa, nàng chưa gặp bao giờ nhưng biết chắc là Lục phu tử.

Ty Tĩnh Uyên nằm im như người chết, còn Miêu quản gia thì dù mở to mắt nhưng cũng không nhúc nhích hệt như đã bị nuốt mất hồn phách. Đào Yêu gọi họ mấy tiếng nhưng không được đáp lại, chỉ có người bị mù là giãy giụa kịch liệt nhất, có thể là trước đó đã la hét khản cổ nên hiện giờ chỉ có thể phát ra mấy tiếng "Cứu với" yếu ớt không đáng kể.

Lúc này, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân thong dong.

Đào Yêu nhọc nhằn quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ xách cái thùng gỗ, tay kia vắt vẻo cái gì đó giống như quần áo, mỉm cười đi ra từ bóng tối, bên cạnh còn có một con nhện lông xù màu trắng to bằng chậu rửa mặt đi theo.

Bách Yêu Phổ 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ