Chương 4.2

38 1 0
                                    

Chương 4.2
Edit: Sa

Đêm, Đào Yêu nằm trên giường đọc sách giết thời gian. Ngoài cửa sổ tiếng mưa ngớt dần, cho đến khi không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, gió luồng qua cửa sổ, ngọn đèn lay động rồi tắt phụt.

Nói cũng lạ, khi căn phòng đột ngột chìm vào bóng đêm, bất luận tiếng động gì cũng trở nên rõ ràng hơn lúc có ánh sáng.

Đào Yêu nghe tiếng thở của mình, tiếng tim đập, tiếng động ngoài chuồng ngựa, còn có cả tiếng đàn du dương.

Nàng xuống giường, đi tới cửa sổ, cẩn thận nghe ngóng, tiếng đàn như nước chảy, ngân vang không ngớt trong Ty phủ.

Có nhã hứng ghê, đêm hôm khuya khoắt mà còn tâm trạng gảy đàn, không sợ quấy nhiễu người đang mộng đẹp à?

Nàng quyết định đi tóm lấy kẻ không thức thời này.

Ra cửa, men theo tiếng động, cho đến nội viện.

Nơi đó là chỗ ở của huynh đệ Ty gia, cửa không có ai trông chừng, nhưng người trong Ty phủ đều hiểu rõ quy tắc nên không ai tự ý đi vào.

Tiếng đàn phát ra từ một gian phòng ngủ trong đó.

Đào Yêu đứng trước cửa viện ngẩng đầu nhìn bầu trời bên trên nội viện, người khác không nhìn thấy giây phút náo nhiệt này nhưng nàng thấy rất rõ. Dưới bầu trời đêm, trên nội viện, có trời mới biết yêu quái từ đâu đến mà nhiều như vậy, cả một khoảng trời toàn những hình thù kỳ dị chen chúc nhau, giương nanh múa vuốt muốn xé toạc hàng rào vô hình trước mặt chúng nhưng bất kể làm thế nào cũng không vô nội viện được.

Đào Yêu nhìn mấy lần, không phải đại yêu quái có tu vi cao thâm gì, chỉ là du hồn tinh quái không có thực thể mà thôi, có lẽ chỉ cần nàng tiến lên cười tít mắt nói ta là Đào Yêu đến từ Đào Đô rồi lại giơ chiếc chuông vàng nơi cổ tay lên thì sẽ khiến chúng sợ vãi ra quần hỗn loạn bỏ trốn, nhưng bây giờ nàng là tạp dịch nho nhỏ của Ty phủ, chỉ lo chăm sóc ngựa, không màng việc gì khác. Vì thế, nàng nhanh chóng dời tầm mắt, rón ra rón rén đi vào nội viện.


Nội viện có hai gian nhà lớn, trái phải song song, tiếng đàn phát ra từ gian phòng bên trái. Nàng mò tới cửa, nhô lên nửa cái đầu, cẩn thận đâm một lỗ nhỏ xíu trên cửa sổ.

Người gảy đàn là Ty Cuồng Lan, cái bình sứ cao đặt bên cạnh cầm án cắm hai ba nhánh trúc, lư hương tản khói xanh lượn lờ, quấn quanh cành trúc, cái giường to đằng sau y được che màn hờ hững, để lộ nửa tà áo ngủ dệt bằng gấm.

Cây đàn trong tay y hẳn là rất quý, nước sơn đen pha tím, trang nhã sang trọng, nhưng không có dây đàn.

Đào Yêu nhìn kỹ lần nữa, quả thật không có dây đàn, mà ngón tay thon thả của y lại thuần thục lướt trên cây đàn không dây tạo ra âm thanh tuyệt diệu. Mặt khác, một dải khí xanh lam toát ra từ đầu ngón tay y, uốn lượn trên không trung, xuyên qua màn che, không biết tình hình sau tấm màn là như thế nào.

Ty Cuồng Lan khép hờ hai mắt, tất cả sự chú ý đều tập trung vào ngón tay, còn dải khí xanh lam thì uốn lượn không ngừng theo tiếng đàn.

Bách Yêu Phổ 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ