Chương 8.1

48 2 0
                                    


Chương 8.1
Edit: Sa

Hôm nay, trời âm u, hạt mưa nghiêng nghiêng, khung cảnh hiu quạnh cũng không làm giảm bớt sự đẹp đẽ của Liên Thủy Hương, có lẽ không nơi nào thích hợp hơn nơi đây nếu muốn tránh xa thị phi, bạc đầu giai lão.

Trước bến đò, hai con đò nhỏ lần lượt cập bến, tâm tư của người trên đò chẳng ở núi non chốn này, đò còn chưa dừng hẳn thì đã đứng chống nạnh cãi nhau.

"Cô theo tới đây làm gì? Đã bảo là ở nhà chờ bọn ta về rồi mà!" Ty Tĩnh Uyên nhìn chằm chằm Đào Yêu ở con đò kế bên, "Còn dẫn hòa thượng vơi con cáo đi nữa chứ!"

"Ta đổi ý, không muốn đợi." Đào Yêu hùng hồn nói, "Lan Lan nhà ngươi đồng ý rồi."

"Đại thiếu gia, bọn ta tới đây là để hỗ trợ. Đào Yêu đã kể cho ta nghe chuyện về Lục phu nhân rồi." Lắm Lời vội nuốt miếng bánh vừng cuối cùng xuống, lau miệng qua quýt vài cái, Cút Xéo thò cái đầu ra khỏi gùi trúc sau lưng cậu, khóe miệng còn dính mấy hạt vừng chưa được liếm sạch.

Ty Tĩnh Uyên ngửa mặt lên trời than thở: "Giờ thì cô tôn trọng ý kiến của Lan Lan gớm nhỉ? Chứ không phải vì mấy đứa ở nhà thấy chán hả? Bọn ta không phải đi bắt phường trộm cắp vặt đâu, là đi bắt ma đầu giết người không chớp mắt đó."

Đào Yêu nhảy lên bờ, quay đầu cười với gã: "Đừng xem thường Cút Xéo nhà ta, cáo ăn chay không phải dạng vừa đâu." Sau đó quay sang nói với Cút Xéo, "Nào, mau tạo dáng hung ác cho Đại thiếu gia xem nào."

Cút Xéo lập tức chồm lên vịn hai chân vào thành gùi trúc, mở to mắt há to mồm, gầm gừ mấy tiếng.

Ty Tĩnh Uyên vỗ vỗ ngực: "Sợ quá, giả bộ sợ cho mấy đứa vui."

Miêu quản gia xuống đò, mặt nghiêm trọng, không nói tiếng nào, chỉ ngơ ngẩn nhìn con đường lát đá đã đi qua vô số lần, hoàn toàn không còn sự kích động lúc tông ra cửa nữa.

"Miêu quản gia, ông quen đường quen xá nơi này, chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi trước đã." Đào Yêu đi tới bên cạnh Miêu quản gia, nói, "Liên Thủy Hương không lớn, không khó để tìm người mù."

Miêu quản gia nhíu mày, nói: "Hay là mọi người chờ tôi ở bến đò?"

"Ông đang sợ cái gì thế?" Ty Tĩnh Uyên thẳng thừng.

"Tôi..." Miêu quản gia lấy cớ, "Tôi sợ mọi người gặp chuyện không may."

"Không phải ông sợ bọn ta gặp chuyện không may mà là ông sợ không bắt được hung thủ, cũng sợ bắt được hung thủ." Ty Tĩnh Uyên cười.

"Mặc kệ sợ gì, đứng đây cũng vô ích." Đào Yêu nhìn con đường lót đá dài trước mặt, "Mấy người không đi, ta đi."

"Đào nha đầu." Miêu quản gia bỗng gọi nàng lại, biểu cảm trên gương mặt rất phức tạp: "Bất kể ra sao cũng đừng bóp chết hung thủ như bóp chết yêu quái kia."

Đào Yêu cười: "Nể tình Miêu quản gia thường cho ta đồ ăn khuya, ta sẽ không làm gì khiến ông không vui."

"Đa tạ." Thái độ của Miêu quan gia đối với nàng đã có thay đổi nho nhỏ, tận mắt nhìn thấy Đào Yêu xử Ám Đao, dẫu có là Đại quản gia Ty phủ thì cũng rất khó đối xử với nha đầu này như một tạp dịch chăn ngựa.

Bách Yêu Phổ 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ