₅₁

119 7 0
                                    

Bae Joohyun bĩu môi, đứng dậy định đi về, Kim Taehyung nghiêng người về phía trước nắm lấy tay cô, ngẩng đầu nhìn cô.

"Nghe này, hôm đó là tôi sai, tôi
xin lỗi, hãy quên chuyện đó đi."

"Không quên nổi, cả đời này sẽ không quên được vừa hôn một cái đã bị đẩy xuống sofa!"

Cô cúi xuống nhìn anh. Kim Taehyung im lặng mấy giây rồi cũng đứng lên, đến lượt anh cúi xuống nhìn cô, trong phút chốc khí thế của anh áp đảo ánh sáng nơi đáy mắt cô. Anh buông tay cô ra rồi đút tay mình vào túi quần "Bae Joohyun, tôi không biết vì sao có lại đột ngột thay đổi thái độ với tôi, là vì nổi hứng hay muốn đùa vui, nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng không hợp nhau, đừng lẵng phí thời gian và công sức vì tôi."

Bae Joohyun tiến lên một bước ngẩng đầu lên: "Không hợp? Chỉ có thích hay không thích chứ không có hợp hay không hợp, nếu thích thì sẽ hợp thôi."

Hai người đứng quá gần nhau, Kim Taehyung không lùi về sau mà cúi đầu nhìn cô khiến hơi thở hai người như quấn quýt lấy nhau.

"Trông bề ngoài cô có vẻ mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu đuối, cô thiếu hụt cảm giác an toàn, muốn giành lấy sự quan tâm của người khác, chắc chắn hồi nhỏ cô rất thường xuyên gây rắc rồi, mới mười mấy tuổi đầu mà đã ăn mặc già dặn, uống rượu, hút thuốc. chơi bời với đám trai choai choai, thật ra cô muốn người ta quan tâm tới cô hơn, cô cần một người đàn ông có nội tâm cứng rắn nhưng cũng dịu dàng, có thể bao dung tất cả cho cô. Nhưng tôi thì ngược lại."

Kim Taehyung nhếch môi cười tự giễu:"Chẳng phải cô đã nói tôi là không khí lạnh sao? Không khí lạnh không thể sưởi ấm cho cô được."

Trước ánh mắt kinh ngạc của cô, anh xoay người đi, bỏ lại một câu:"Về nhớ đóng cửa."

Bae Joohyun đứng sững sờ tại chỗ, cô không ngờ Kim Taehyung lại nói nhiều với cô như thế, hóa ra anh cũng biết bản thân là không khí lạnh!

Bae Joohyun thấy anh đã đi gần tới cửa phòng ngủ thì vội vàng đuổi theo chặn cửa phòng ngủ lại, "Anh tưởng mình là bác sĩ tâm lý chắc? Phân tích cũng được đấy, nhưng đó là lúc em còn nhỏ."

Kim Taehyung đã đóng phim mười mấy năm, diễn rất nhiều nhân vật, nhưng chưa bao giờ đóng vai bác sĩ tâm lý.

Cô chen vào phòng anh, nói rất hùng hổ: "Bây giờ em đã thay đổi rồi. Kim Taehyung, anh đã lớn, em cũng trưởng thành rồi nên sẽ không có mấy suy nghĩ trẻ con buồn cười nữa. Em thích thứ gì thì sẽ cố gắng giành lấy, kể cả anh. Đừng nói nội tâm của anh không đủ mạnh mẽ, em thấy cả cái showbiz này không có ai mạnh mẽ hơn anh đâu."

Anh nhìn cô, bỗng cười: "Vậy thì sao?"

Vậy thì sao? Cô đang nói cô không thèm so đo anh xấu tính, với lại thật ra anh cũng không xấu tính lắm.

Cô nhìn thẳng vào anh, hỏi: "Anh có thích em không? Taeyong nói anh chưa bao giờ để phụ nữ vào nhà mình, em là người đầu tiên."

Cho nên cô là người đặc biệt.

Kim Taehyung chau mày, im lặng trong chốc lát rồi ấn lấy vai cô đẩy cô ra:"Về đi."

"Ầm!" Mũi Bae Joohyun suýt tông vào cánh cửa.

Xấu tính ghê cơ!

Cô bực mình tới sofa lấy áo khoác rồi đi về nhà mình.

• • • •

Sáng hôm sau, Kim Taehyung thay quần áo, tới sofa cầm áo phao lên mới phát hiện có gì đó không đúng, cái áo này là áo của nữ, nhỏ hơn áo của anh rất nhiều.

Nhìn xung quanh một vòng, có lẽ cô gái kia lấy đi rồi.

Lúc này anh mới chợt nhớ ra cô mặc mấy cái áo của anh mà chưa trả.

Ở đối diện, Bae Joohyun cũng vừa phát hiện mình lấy nhầm áo, tuy đều là áo kiểu dài màu đen nhưng cái này to hơn rất nhiều. Cô khoác áo vào, đột nhiên cảm thấy rất vui, sự bực bội từ tối qua cuối cùng cũng biến mất.

Cô vui vẻ treo áo vào tủ đồ, chờ đến tủ chứa đầy áo của anh, cô không tin anh sẽ không đến tìm cô.

Hai người chạm mặt nhau ngoài cửa, Bae Joohyun nhìn cái áo khoác màu đen trên người anh, anh không còn cái áo phao nào nữa?

Nghĩ thể, cô vui vẻ ngẩng đầu cười với anh: "Chào buổi sáng" Kim Taehyung tưởng sau chuyện tối qua thì cô sẽ giận dỗi mấy ngày, nhưng không ngờ mới sáng sớm mà cô đã cười ngọt ngào với anh rồi.

Anh lặng lẽ dời tầm mắt, "Chào buổi sáng."

Đi vào thang máy, Bae Joohyun bấm số tầng. "Kim Taehyung, có phải anh thấy anh lớn hơn em mười tuổi nên ngại trâu già gặp cỏ non đúng không?" Cô cười, "Không sao, em không chê anh đâu."

Kim Taehyung thấy hơi đau đầu:" Bae Joohyun, cô không hiểu tiếng người hả?"

Anh tưởng tối qua đã nói rõ ràng
rồi.

Bae Joohyun xoay người lại, níu lấy cổ áo anh, kiễng chân nhích lại gần anh, cười khanh khách: “Anh hôn em đi, nụ hôn lần trước chán quá."

Cô nhắm mắt lại, đôi mi dày khẽ
rung.

Đôi mắt đen láy của Kim Taehyung nhìn chăm chăm lên cánh môi hồng xinh đẹp của cô, anh trầm giọng đầy cô ra: "Đừng làm loạn"

Bae Joohyun không hề thấy bất ngờ, cô hừ khẽ, ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Cửa thang máy mở ra, Bae Joohyun tươi cười đi phía sau anh rồi leo lên xe mình.

Ngó chiếc xe của Bae Joohyun  đang chậm rãi đi đằng sau qua kính chiếu hậu, Taeyong nhìn gương mặt lạnh lùng của Kim Taehyung với vẻ kỳ lạ, "Kim ca, tối qua anh dỗ cô Bae rồi hả?"

Kim Taehyung: "Không có."

Taeyong: "Hôm nay cô ấy không vượt qua xe mình."

Ý là hôm nay tâm trạng cô rất tốt.

Nhưng mà Kim ca cũng biết dỗ dành phụ nữ? Hơi khó tưởng tượng.



vrene | tiến về phía nhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ