-"SAYURI!!"Cái tiếng hét thất thanh của Draken khiến Baji giật mình, cậu ta ngay lập tức quay đầu lại xem thử chuyện gì đã xảy ra mà để phó thủ lĩnh phải hốt hoảng như thế.
Nhưng, chính cậu cũng chẳng khác Draken là bao. Khi trước mắt lại là cái khung cảnh mà bản thân chẳng muốn nhìn thấy nhất. Cô gái mới hôm qua còn đang cất lời bảo vệ cậu, giờ đây lại phải hứng chịu một nhát dao như muốn đâm xuyên qua khỏi cơ thể. Tuy thế, thiếu nữ với tóc trắng tinh khôi vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, giống như không cảm nhận được đau đớn mà còn hân hoan khoe với cậu rằng "Tôi đã làm được rồi này, Baji"
Còn cậu, lại chẳng biết làm gì ngoài việc đứng thất thần ra đó. Bởi vì chưa thể tiếp nhận được tình huống vừa xảy ra.
Baji là như thế, nhưng Mikey lại là một chuyện khác nữa. Khi phải chứng kiến nó từ một vị trí rõ ràng nhất, cậu đã không thể ngăn nổi việc đánh mất chính bản thân mình. Trong đầu lúc này chỉ biết rằng, phải giết chết tên kia, trả thù cho Sayuri.
Đối với việc này, Sayuri liếc mắt nhìn một chút cũng có thể nhận thức được. Vì hành động của Mikey đang dần mất đi kiểm soát, cậu ta điên cuồng tấn công những kẻ cản đường để lao đến chỗ cô. Nếu như cứ bỏ mặc như vậy, có lẽ án mạng thật sự sẽ xảy ra. Sayuri tuyệt đối không để cho sự hy sinh của bản thân trở thành công cốc được.
Bàn tay cầm dao của Kazutora đã buông ra từ lúc nào. Cậu ta bần thần lùi lại vài bước, đồng tử mở to giống như không tin được rằng chính mình đã tổn thương cô. Tận sâu ở đáy lòng, cậu ta chưa bao giờ có ý định muốn giết chết người con gái này.
Quen thuộc quá...
Cái cảm giác tội lội năm xưa khi giết Shinichirou. Nó đang ùa về và lại lần nữa nhẫn tâm đổ ập lên lí trí mù quáng của cậu ta.
Kazutora gào lên:
-" Tại sao? Tại sao lại đỡ cho Baji?"
Thế nhưng, một lúc sau cũng chẳng có một câu trả lời nào cho Kazutora cả. Thay vào đó lại là hình ảnh Sayuri bình tĩnh tự rút con dao ra khỏi ổ bụng mình.Cô chầm chậm bước đến chắn trước mặt cậu, với mục đích ngăn cản hành vi dại dột của người kia.
-" Mikey, cậu phải bình tĩnh lại. Tôi vẫn ổn mà" cô khẽ nói, đồng thời ép bản thân phải làm ra một hành động nào đó thật tự nhiên để chứng minh...cho một lời nói dối trắng trợn!
Chiếc áo đồng phục ướt đẫm máu tươi
Máu mũi chảy ròng ròng không ngừng
Đôi mắt sáng bừng hàng ngày đang dần dại đi.
Đến kẻ ngốc nhìn qua còn biết, Sayuri chẳng hề ổn chút nào.
Nhưng mà, đó là lời cô nói, cậu sẽ luôn tin theo. Bởi vì...bóng hồng ấy chưa bao giờ lừa dối cậu.
Với cái ý niệm đó, Mikey đã dịu hẳn đi. Lúc này, Sayuri mới có thể yên tâm thở phào một hơi nhẹ nhõm và tiếp tục đối mặt với Kazutora, đáp lại cuộc đối thoại dang dở vừa rồi bằng một câu vô cùng quen thuộc, hoặc nói đúng hơn...nghe nó như lời thề.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Tokyo Revengers] Đoá Hoa Bách Hợp
De TodoTouman năm ấy luôn chất chứa hình bóng của một người con gái. Cô ấy tựa đoá hoa mà khoe sắc giữa chốn vũng lầy tăm tối. Xinh đẹp. Mạnh mẽ. Tài năng. Và cũng....bạc phận. Là thành viên nữ duy nhất và mang nhiều trọng trách cao cả. Thành viên trong bă...