Jimin là trách nhiệm của Jungkook

3.9K 197 7
                                    

Tên lưu manh không lấy làm lạ khi tin nhắn được gửi đi nhưng không có hồi âm, hắn vào phòng tắm rồi ngâm mình trong bồn nước ấm, tự chất vấn bản thân sau những gì vừa gây ra với con mèo nhỏ tội nghiệp.

Tên lưu manh nhớ lại gương mặt xinh đẹp với đôi mắt đen láy đang cúi xuống nhìn mình, nhớ đôi môi ngọt ngào mà hắn đã vô tình cướp đoạt và nhớ cả sự đau đớn tột độ của con mèo nhỏ khi bị xâm nhập vào bên trong. Bất giác hắn đưa tay lên ôm lấy cái đầu đau như búa bổ, rõ ràng bản thân đã thoã mãn được cơn dục vọng tầm thường của mình nhưng sao cảm giác bây giờ lại thấy khó chịu hơn bao giờ hết.

Tên lưu manh thích Jimin ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn vốn dĩ không tin vào kiểu tình yêu xét đánh cho đến khi nhìn thấy con mèo nhỏ, kể từ giây phút đó tên lưu manh dường như đã bị Jimin cướp tim và cướp luôn cả hồn.

Trước đây những người muốn tiếp cận với tên lưu manh đều sẽ ra sức nịnh nọt, rót những lời đường mật xảo trá vào tai hắn, nhưng Jimin thì khác, rõ ràng biết hắn đích thị là thiếu gia giàu có lại không một chút thảo mai kiêng nể nào để lấy lòng. Điều đó làm tên lưu manh cảm thấy con mèo nhỏ thật khác biệt và cuốn hút hơn bất cứ ai khác, hắn thích được đối xử như vậy vì nó khiến bản thân cảm thấy mình đang nhận được sự chân tình không hề giả dối.

Sáng hôm sau tên lưu manh không vội đến trường, hắn cầm túi thuốc vừa mua được trên tay rồi không do dự tiến về phía nhà phụ. Vì là ban ngày mọi người đều đã đi làm nên nơi đây trở nên yên ắng vắng vẻ, mà cho dù có ai ở đó đi chăng nữa hắn cũng không ngần ngại đẩy cửa bước vào.

Đứng trước phòng Jimin, tên lưu manh dứt khoát gõ cửa, một tiếng...... hai tiếng...... ba tiếng...... hắn kiên nhẫn gõ đến tiếng thứ tư thì cánh cửa cũng từ từ hé mở.

Con mèo nhỏ đang rúm ró bấu chặt vào tường, vừa thấy dáng người cao lớn đã vội vàng muốn đóng cửa. Tên lưu manh lập tức ngăn cản, bàn tay lớn bị cánh cửa nghiến chặt đến phải run rẩy, hắn khẽ chau mày khiến con mèo nhỏ cũng bất ngờ buông lơi tay mình. Jimin lùi lại mấy bước, gương mặt xinh đẹp vẫn cúi gầm nói giọng rưng rưng

- Anh muốn gì ?

Tên lưu manh đẩy cửa bước vào, nhìn cơ thể nhỏ nhắn đang đứng trước mặt rồi dịu dàng đưa ra cái túi nhỏ

- Tôi mang thuốc đến cho em !

- Không cần ! Mang về đi ! - Jimin lạnh lùng từ chối

- Sắc mặt em không được tốt. Đừng bướng nữa ! - tên lưu manh kiên nhẫn quan tâm con mèo bướng bỉnh

- Anh bị điên àh ? Anh còn muốn gì ở tôi nữa ? Mau cút khỏi đây ! Để tôi yên ! Làm ơn ! Để tôi yên có được không !

Jimin không kiểm soát được tâm trạng của mình mà hét toáng lên, dùng bao nhiêu sức lực còn lại lao tới đánh đấm lên dáng người cao lớn, nước mắt cứ thế ào ạt tuôn ra không thể nào nuốt vào trong thêm được nữa.

Tên lưu manh đứng yên cho Jimin xả giận, hắn đáng bị như vậy thậm chí còn hơn thế nữa, nhưng với sức của con mèo nhỏ thì đánh được bao nhiêu, không lâu sau đã phải ngồi thụp xuống van xin

[ KOOKMIN] CÒN THẤY ĐAU LÀ CÒN THƯƠNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ