Chương 6: Nhận Ra

905 120 40
                                    

Sau khi yên vị trên máy bay, bên tai là tiếng nhạc phát ra từ máy nghe nhạc truyền đến headphone, nhìn những tầng mây lơ lửng trên bầu trời, nhìn thấy những ngôi nhà nhỏ li ti, nhìn thấy ở một vùng nào đó, trời đang giận dỗi dội những trận mưa xuống.

Nếu, chỉ là nếu như, trong lúc nằm viện anh tìm cậu, có lẽ, Cung Tuấn vẫn sẽ bỏ qua hết mà đến bên anh, tiếp tục yêu anh. Nhưng mà làm gì có nếu như...

Cung Tuấn chợt nhận ra, à thì ra cậu có thể bình tâm như vậy, rời xa nơi chứa nhiều kỷ niệm, rời xa anh. Là bình tâm, bình thản, hay tâm của cậu đã chết rồi, chết trong đêm tai nạn đó. Không, hẳn là cả thể xác lẫn tâm hồn, đều chết cả rồi.

Đau lòng không phải là chờ đợi, đau lòng là không biết phải chờ đợi đến khi nào. Nhưng Cung Tuấn đã nhận được câu trả lời, dù đau nhưng nó là thật lòng, đánh tan sự mộng tưởng của cậu.

Cậu bây giờ, là Cung Tuấn, một Cung Tuấn với trái tim bình lặng, không phải Cung Tuấn vì yêu mà hèn mọn cầu xin tình cảm của bất cứ ai, không phải Cung Tuấn mang trong mình trái tim không lành lặn, luôn rỉ máu đó nữa.

Về phần Trương Triết Hạn, trong tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, anh ngồi đợi Cung Tuấn đến đón thì điện thoại sáng lên báo có tin nhắn, mở lên đọc lướt qua, nhếch miệng:

"Lại bày trò gì nữa đây?"

Trương Triết Hạn ngà ngà say đứng dậy đi xuống dưới bắt xe về nhà.

Mọi ngày của Trương Triết Hạn vẫn diễn ra bình thường, chỉ là không có sự xuất hiện của Cung Tuấn. Anh cũng quen rồi, việc Cung Tuấn thỉnh thoảng lại biến mất vài ba hôm đến cả tháng.

Một tuần trôi qua, Trương Triết Hạn hôm nay không có những cuộc hẹn, một mình trở về nhà, mở một bộ phim để xem, nghe một bản nhạc rồi đi ngủ.

Hai tuần trôi qua, Trương Triết Hạn chuẩn bị bước vào kỳ thi, anh lờ mờ nhận ra hình như Cung Tuấn cũng không đến trường, cậu ta không thi sao?

Một tháng trôi qua, ồ thì ra đã một tháng rồi không thấy người tên gọi Cung Tuấn. Trương Triết Hạn bắt đầu cảm thấy đồ ăn ở bên ngoài không ngon, thịt này không mềm, cá này hấp không đủ ngọt, tại sao đồ xào này lại có cà rốt, thật bực mình.

Hai tháng trôi qua, Trương Triết Hạn hôm nay lại có hơi men đi về nhà, bụng anh quặn lên từng cơn, bước chân vào cửa đã vô thức gọi theo thói quen:

"Anh muốn uống sữa, nước chanh chua lắm".

Trương Triết Hạn ngồi chờ một lát, cơn đau ở bụng truyền đến làm anh cáu gắt:

"Cung Tuấn, sữa".

Rồi chợt khựng lại, Cung Tuấn không ở đâu, đã lâu rồi anh chưa thấy Cung Tuấn. Cậu là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi sao? Vô ích thôi.

Sau đó, Trương Triết Hạn lại sa vào những cuộc vui, bên cạnh anh sẽ có vài người mới, bạn bè sẽ giới thiệu vài người cho anh, nhưng là không ai lọt được vào mắt anh, không ai có nụ cười đẹp như Cung Tuấn, không ai sẽ nhíu chặt mày kiếm thì thấy anh uống say, không ai có ánh mắt sáng có ánh nước như Cung Tuấn, và cũng ... không có ai sẽ luôn đi theo anh, chỉ cần một cuộc điện thoại là chạy đến bên anh như Cung Tuấn. Mà cho dù có, vẫn không phải cảm giác mà anh muốn, cảm giác đó là gì, chính anh cũng không thể hình dung ra được.

[TUẤN HẠN] [HOÀN] NGỘNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ