Chương 8: Tình Nhân

970 105 27
                                    

Hai năm sau.

Kể từ ngày đó, Trương Triết Hạn rời xa những bữa tiệc, không còn đi chung với đám bạn la cà quán xá mà buông tay gác kiếm, tập trung vào việc học sau đó thành thật tiếp nhận việc quản lý công ty phụ gia đình.

Anh bây giờ sáng đến công ty chiều tan làm thì về nhà, những bữa tiệc xã giao với những đối tác tránh được thì anh tuyệt đối không đến.

Lúc còn đi học thì Trương Triết Hạn được  gọi là đại thiếu gia phong lưu, có mặt ở các quán bar nhiều hơn ở nhà, năm tháng qua cũng mài giũa cậu thiếu niên năm ấy trở thành một người thành thục ổn trọng.

Ba mẹ Trương thấy con trai trưởng thành như vậy thì rất vui, nhưng bên cạnh đó thì lại càng đau lòng hơn.

Lúc biết được con trai liên lạc khắp nơi để tìm Cung Tuấn thì họ mới biết được mọi chuyện, cảm thấy thương cho cậu bé tên Cung Tuấn đó nhưng Trương Triết Hạn là con trai đứt ruột đẻ ra, nhìn anh suy sụp, hối hận, tự dằn vặt bản thân thì bậc làm cha mẹ như họ vẫn thiên vị con trai hơn một chút, đau lòng an ủi để vực dậy tinh thần của anh, cũng đồng ý sẽ để tâm tìm Cung Tuấn giúp Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn tuy điều hành công ty nhưng việc tìm kiếm tin tức về Cung Tuấn vẫn không lơ là, chỉ cần nghe tin ở đâu có người giống Cung Tuấn xuất hiện, anh không ngại bỏ dở công việc tức tốc chạy đến nơi đó, nhưng lần nào cũng thất vọng quay về.

Cung Tuấn từ khi đáp máy bay sang Mỹ thì phong tỏa hoàn toàn tin tức, cậu ở nhà điều trị và tập luyện thêm một tháng nữa thì mới hoàn toàn hồi phục, chỉ có vài vết thường ngoài da tuy đã lành những vẫn để lại sẹo, dù không quá rõ ràng nhưng nó nhắc nhở về một quá khứ chẳng mấy vui vẻ.

Cung Tuấn nghỉ ngơi đủ rồi thì cũng đến trường học tiếp, một bên đi học một bên quản lý công ty. Vì công ty gia đình Cung Tuấn đặt trụ sở chính ở Mỹ nên cậu cũng ở đây xử lý cồn việc phụ ba mẹ Cung, ba mẹ cậu vẫn sẽ bay đi bay về để ký kết hợp đồng nhưng vẫn dành thời gian ở bên con trai. Chỉ là có một việc không biết là tốt hay xấu, Cung Tuấn từ khi khỏe lại cũng trầm tính hơn hẳn, mặc dù xử lý công việc cũng vô cùng quyết đoán, vô cùng hoàn hảo, nhưng Cung Tuấn không thích ở một mình, đi ra ngoài bao giờ cũng không thể thiếu vắng tình nhân. Ba mẹ Cung biết cũng đã khuyên nhủ nhiều lần nhưng đâu cũng vào đấy, chỉ có thể thở dài, họ biết con trai mình từng bị tổn thương, thôi thì cứ để cậu thoải mái đi, chán rồi sẽ tự khắc mà bỏ thôi.

Hôm nay Cung Tuấn xử lý xong hết công việc thì gọi điện rủ Ôn Khách Hành đi uống chút rượu, cũng đến cuối tuần rồi.

"Cậu rảnh không đi uống với tôi vài ly".

"Được thôi, quán cũ nhé".

"Dẫn Chu Tử Thư đi cùng đi, đừng để cậu ấy suốt ngày cứ như mọt sách vậy".

"Được thôi, tôi cũng muốn vui vẻ một chút, cậu ấy bắt tôi ôn bài tới mức đầu tôi sắp nổ tung rồi".

"Được thôi, tám giờ đó".

"Được".

Cung Tuấn cúp máy, tìm trong danh bạ số một người rồi gọi qua.

"Alex, tối nay anh có hẹn với bạn, em đi không?"

[TUẤN HẠN] [HOÀN] NGỘNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ