Chương 14: Cung Tuấn Thật Cứng

1.2K 120 80
                                    

Sau khi ý tưởng lóe lên thì Trương Triết Hạn cũng buông lỏng cơ thể để mặc cho cơn nóng bức khó chịu dâng lên trong cơ thể, mặc cho đầu óc mụ mị quay cuồng.

Toàn thân đều nóng ran như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò.

"Khó chịu quá, nóng quá...". Trương Triết Hạn túm lấy áo mình kéo ra, một tay còn lại vẫn nắm chặt tay Cung Tuấn không buông.

Mắt Trương Triết Hạn đỏ bừng lên, long lanh như phủ một tầng sương dày, hơi thở nóng rực, bàn tay nắm tay Cung Tuấn ngày càng chặt, mơ hồ hiện rõ các đường gân trên đó.

Cung Tuấn lo lắng không thôi.

"Trương thiếu, anh trúng thuốc rồi, có cần đi viện không?"

Trương Triết Hạn lắc đầu.

"Không đi, anh khó chịu lắm".

Trương Triết Hạn bật người đứng dậy ôm lấy cổ Cung Tuấn, phả từng hơi thở nóng rát vào cổ cậu, cắn căng thấp giọng nói:

"Anh khó chịu, Tuấn. Khó chịu lắm".

"Trương thiếu".

Cung Tuấn hơi run rẩy đôi mi nhưng vẫn đứng bất động, mặc cho Trương Triết Hạn đang dán cả người lên người cậu.

Thấy Cung Tuấn vẫn đứng bất động, Trương Triết Hạn hơi lo lắng, vừa thấp giọng rên rỉ vừa ôm chặt lấy cổ Cung Tuấn cắn mút trên đó. Anh thấy xẩu hổ vì hành động to gan lớn mật hiện tại của mình, nhưng anh không muốn buông tay, anh muốn ra tay giành lấy tình yêu của mình. Được ăn cả ngã về không, anh muốn thử xem, giữa bọn họ còn có khả năng hay không, muốn thử xem Cung Tuấn đã hết tình cảm với anh như cậu vẫn thể hiện hay không.

Cung Tuấn bất đắc dĩ đè lại vai người đang làm loạn trên người anh.

"Trương thiếu, em đưa anh đi bệnh viện". Dứt lời thì nắm tay anh như thể chuẩn bị kéo anh đi ra ngoài.

Trương Triết Hạn vung tay ra ôm lấy eo Cung Tuấn, dụi đầu vào lồng ngực mát lạnh của cậu, anh không muốn để Cung Tuấn nhìn thấy dáng vẻ thất thố này của mình, anh sợ bị cậu phát hiện ra suy nghĩ của mình. Trương Triết Hạn vội vã hôn lên môi Cung Tuấn, thân thể dần ép sát như muốn hòa làm một với cậu. Tay anh cũng len vào áo sơ mi của Cung Tuấn, chạm lên da thịt như muốn khơi gợi lên sự hứng thú trong người cậu.

Con ngươi Cung Tuấn trầm xuống, hơi thở cũng dần hỗn loạn, cậu nhìn Trương Triết Hạn đang nhắm mắt, vụng về hôn lên môi mình, mặt đỏ bừng không rõ do tác dụng của thuốc hay do xấu hổ. Cung Tuấn hơi vươn tay lên do dự, nhưng cuối cùng thì đặt tay lên vai anh, dùng lực đẩy anh ra.

"Anh quá chén rồi".

Trương Triết Hạn cảm thấy lạnh lẽo, ánh mắt cũng bốc lên hơi nước. Thân thể anh càng nóng càng khó chịu bao nhiêu thì lồng ngực, trái tim anh càng lạnh bấy nhiêu. Trương Triết Hạn không bỏ cuộc, tuyệt vọng cố gắng hôn Cung Tuấn một lần nữa, nhưng càng làm anh đau đớn hơn, Cung Tuấn lại đẩy anh ra.

Lần này Cung Tuấn kéo anh vào phòng tắm, mở nước lạnh xối xuống người Trương Triết Hạn, một bên mở cho nước chảy vào trong bồn.

[TUẤN HẠN] [HOÀN] NGỘNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ