Chương 2

9.8K 1.3K 161
                                    

Hôm nay, trời mưa tầm tã. Một bóng người nhỏ bé di chuyển trong mưa.

"Meo... Meo..."

Những tiếng kêu yếu ớt cứ vang vọng trong cơn mưa. Cậu lần theo tiếng kêu ấy mà tới một khu đất hoang. Ở đó không có gì ngoài một hộp giấy được đặt dưới cái ô màu vàng. Bên trong là một chú mèo đen gầy gò trông có vẻ đã bị bỏ đói đã lâu. Vậy mà chú ta vẫn có thể sống tới tận bây giờ. Thật kiên cường.

Cậu bế chú mèo trên tay. Hai đôi mắt xanh chạm vào nhau. Nó giống hệt mắt của cậu nhưng đôi mắt này vẫn còn đọng lại ánh sáng trong đấy. Còn cậu thì đã vụt tắt từ bao giờ.

"Mày muốn đi theo tao không?"

Chú mèo nhỏ kêu lên một tiếng như đáp lại câu hỏi của cậu. Thế là một người một mèo cùng nhau về nhà. Vậy là gia đình nhỏ của cậu đã có một thành viên mới. Cậu sẽ không còn cô đơn nữa rồi.

Đó là câu chuyện của 1 năm trước rồi. Chú mèo nhỏ gầy gò bấy giờ nay đã mập mạp do chính tay cậu nuôi lớn. Takemichi còn đặt cho nó một cái tên nữa đó chính là Kuro vì bộ lông đen tuyền của chú.

Từ ngày ra trại cuộc sống của cậu có thể nói là tốt hơn trước. Không la cà, không đánh đấm mà chuyên tâm vào chuyện học hơn. Nói không điêu chứ cậu học rất giỏi. Tuy giỏi là giỏi nhưng cậu lại không có bạn bè chỉ có mỗi Kuro bầu bạn.

"Lại hết thức ăn nữa rồi..."

Cậu nhìn túi thức ăn cho mèo đã cạn từ bao giờ. Cậu không muốn ra ngoài, nhưng không đi mua thì Kuro ăn gì bây giờ.

Cậu thở dài, nhanh chóng lấy áo khoác rồi bước ra khỏi cửa. Giờ cũng là xế chiều rồi, đi nhanh rồi còn về.

Từ nhà cậu tới siêu thị gần nhất cũng mất 15 phút đi bộ. Takemichi có thể nhịn, chứ không để Kuro đói được.

Sau 15 phút thì cậu cũng đã mua được thức ăn cho Kuro. Nhìn vào đồng hồ, vẫn còn sớm nên cậu đi đâu đó một chút chắc không sao đâu. Lâu rồi cậu cũng không đi dạo. Sớm đi học chiều về nhà cứ vậy lặp đi lặp lại nên cậu ít khi chịu ra ngoài trừ khi có việc.

Takemichi đang thong dong đi dạo thì thấy một đám người đang tụ tập làm cái gì đó. Cậu hơi tò mò bước lại xem. Là một vụ cá cược, nhưng hơi không công bằng nhỉ, một tên thì to con còn người kia thì có gầy gò trông thấy, nhìn là biết ai sẽ thắng rồi.
Takemichi không mấy quan tâm, chỉ định xem một chút rồi về, nhưng bọn hóng chuyện cứ xô ngã, một tên trong số trúng đụng mạnh vào Takemichi, khiến cậu mất thăng bằng ngã xuống dưới.

Thấy cậu té những người đứng xem liền tự giác tản ra để lại cậu đang nằm lẻ loi dưới đất. Cậu nhăn mặt, cảm nhận từng ánh mắt ác ý nhắm vào mình.

Takemichi từ từ đứng dậy, thản nhiên phủi bụi, như chưa có chuyện gì xảy ra. Mọi sự chú ý đều hướng về phía cậu khiến Kiyomasa ở dưới rất khó chịu. Tại cậu mà cuộc chiến phải dừng lại giữa chừng.

[AllTakemichi] Trở LạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ