Chương 19

1.1K 140 10
                                    

Khi Quả Quả tỉnh lại liền phát hiện bản thân mình nằm ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nàng nhớ hình như mình đã ngất trong lúc nhìn thấy hai vị tiên nhân kia đến muốn xử lí Tử Y thì phải. Nhớ lại điểm này Quả Quả ngay lập tức muốn vén chăn xuống giường đi tìm hai người.

Nàng biết thực lực của Tử Y, hai người nếu dính mị thuật của nàng ta chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng khi Quả Quả vừa đặt hai chân xuống giường thì cửa cũng vang lên tiếng động.

Nam nhân mặc cẩm y màu trắng sạch sẽ, người ôn nhuận như ngọc mang theo một khay cháo bước vào. Mỗi một bước đi của người này đều tỏa ra mười phần tiên khí, nhất thời Quả Quả có chút ngẩn ngơ không khỏi tự hỏi chính bản thân mình, lần đầu gặp sao nàng lại không nhận ra người này đẹp như thần tiên hạ phạm như thế?

Tiêu Chiến thấy Quả Quả tỉnh thì cũng có chút ngạc nhiên: "Cô nương tỉnh rồi à?"

Quả Quả ngơ ngác mà gật đầu nhìn y đi đến ngồi lên chiếc ghế cạnh giường mình, Tiêu Chiến đưa bát cháo cho Quả Quả giọng trong trẻo như suối dặn dò: "Mau ăn cháo để lấy sức đi, nội thương của cô nương đều đã được ta trị gần hết hoàn toàn rồi không cần lo lắng nữa."

Quả Quả nhìn bát cháo trong tay mình nhất thời mà ngẩn ngơ người, Tiêu Chiến vẫn không phát hiện nàng đang ngẩn ngơ mà vẫn dùng giọng điệu dịu dàng mà nói với nàng: "Cô nương đã hôn mê hơn ba ngày rồi, tuy rằng cũng trở về nguyên hình như nhờ đồ đệ ta nên vẫn chưa có dân làng nào phát hiện, cô có thể yên tâm. Cũng may hôm qua đồ đệ ta tìm được thảo dược tốt, chữa trị cho cô nên hình dáng người cũng trở lại."

Tiêu Chiến cảm thấy trên đời này chưa có ai gặp được tình địch mà vẫn dùng thái độ hiền hòa mà đối đãi như y được. Suy cho cùng Quả Quả cũng chẳng biết tương lai mình sẽ ở cùng với Vương Nhất Bác nên y cũng chẳng có gì để mà trách cô. Suy cho cùng sau này Quả Quả có thành thân với Vương Nhất Bác, bản thân Tiêu Chiến y có oán trách thì cũng chỉ có thể oán trách bản thân mình. Dù gì trước khi cốt truyện bắt đầu, bản thân y có nhiều thời gian bên cạnh Vương Nhất Bác nhưng vẫn không khiến Vương Nhất Bác yêu mình được thì đó là lỗi của y chứ không phải Quả Quả.

Đang ngẩn ngơ suy nghĩ Tiêu Chiến thế mà thấy Quả Quả bỗng dưng nhìn chằm chằm bát cháo trên tay mà rơi nước mắt.

Tiêu Chiến: "......"

Vừa nhìn thấy nữ chính nức nở Tiêu Chiến quả thật không biết làm sao, y cuống cả lên muốn dùng tay áo lau cho Quả Quả nhưng mà cổ đại nam nữ thọ thọ bất tương thân nên y muốn lau cũng không thể lau được mà không lau cũng không được.

Tiêu Chiến tưởng Quả Quả lo cho con mèo đen kia nên vội vàng an ủi: "Cô nương... cô nương đừng khóc. Nếu cô nương lo cho con mèo yêu kia thì cô ta vẫn bị chúng ta nhốt chưa làm gì cả." nhưng mà sau này đưa về Thanh Vân môn vẫn phải chịu tội.

Nhưng lời trên đương nhiên không thể nói ra, nếu nói thì chẳng lẽ lại nhìn Quả Quả khóc thêm. Đời trước Tiêu Chiến có thể nói là cho dù có chết cũng không sợ chỉ sợ có nước mắt của người phụ nữ, bởi vì lúc nhỏ y từng thấy mẹ mỗi ngày như dùng nước mắt để lau mặt. Nhưng vì quá nhỏ Tiêu Chiến không biết nên an ủi mẹ thế nào, y chỉ nhớ mình càng an ủi thì nước mắt mẹ lại càng nhiều khiến cho Tiêu Chiến nghĩ rằng bản thân mình không biết an ủi làm cho mẹ buồn thêm nên sau này y không dám an ủi một cô gái hay phụ nữ nào nữa.

[BJYX] Đồ Nhi, Con OOC Rồi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ