66

1.5K 140 17
                                    




Joohyun đang căng thẳng phê duyệt tài liệu, nhận được tin nhắn của Seulgi tâm trạng lập tức thay đổi, "vui vui vẻ vẻ" thu dọn túi xách rồi ra về. Chẳng mấy khi cô Bae tan ca sớm, còn đặc biệt dặn dò cấp dưới của mình hoãn lại công việc ngày mai, cuộc hẹn nào không hoãn được thì nhờ Kim Jennie thay mặt, cô Bae có việc, phải về nhà, ăn cơm với gia đình thân yêu!

Khoảng cách từ trung tâm về ngoại thành cũng không quá xa, Joohyun tính toán thời gian trước giờ cao điểm nên cũng không gặp phải mấy chuyện kẹt xe chật vật.

Sắc tím hoàng hôn bao phủ bầu trời, Seulgi tận hưởng vẻ đẹp bên ngoài, lâu lâu lại quay qua ngắm nghía Joohyun.

Joohyun tâm trạng vui vẻ, vừa lái xe vừa trêu đùa người đang khờ khạo nhìn mình.

"Đừng nhìn nữa, mặt chị sẽ mòn mất."

Nói rồi còn giả vờ lấy tay che che mặt lại, Seulgi không hài lòng, nắm lấy tay nàng, bị Joohyun né tránh đẩy ra.

"Đừng có mà đụng chạm, để yên cho chị lái xe."

Seulgi bĩu môi, không đành lòng chút nào hết.

"Có thời gian em cũng sẽ học lái xe. Để sau này chở chị."

Đến bây giờ mới có suy nghĩ này sao? Ngay từ đầu nói mua xe cho cậu là đã có ý rồi, vậy mà tên ngốc ngoan cố này không chịu nghe, cứ một hai từ chối nàng. Kết quả là cậu ta ở bên đó không biết đi xe hơi cũng không biết đi xe máy, biết đi mỗi xe đạp thôi, đi đâu cũng đạp đạp đạp, vì vậy nên chân mới dài ra, mới cao hơn Joohyun đó.

Joohyun cũng không vội chỉnh đốn Seulgi, chỉ gật gật đầu.

"Ừm, cuối năm rảnh rỗi chị qua đó mua xe rồi dạy em lái."

"Không, không được."

Joohyun khó hiểu.

"Lại làm sao? Vừa mới đòi học lái xe mà."

"Chị mua xe bên đó cũng đâu có mang về đây được, tốn nhiều chi phí lắm, em sẽ tự đi học, về đây có tiền rồi em mới mua xe."

"Tiền thì lúc nào cũng có mà?"

"Em phải tính toán, tiền bạc phải kĩ lưỡng nếu không không đủ tiền mua dưa hấu cho Joohyun bé bỏng."

Xe dừng trước cổng, khu nhà Seulgi từng sống khi xưa đã thay đổi rất nhiều. Cậu nhìn qua một lượt, ngôi nhà trước kia của cậu bây giờ cũng trở thành một cửa hàng tiện lợi rồi.

Thời gian trôi qua nhanh thật. Chớp mắt mọi thứ cũng đã thay đổi hết.

Bàn tay nhỏ đan vào tay cậu, ấm áp dỗ dành. Chỉ có điều này là không thay đổi, bàn tay của nàng, tình yêu của nàng.

"Seulgi, vào nhà thôi em."

Câu chuyện của buổi sáng hôm đó giống như chưa từng xảy ra, bàn ăn bày rất nhiều món ăn mà cả hai thích, một nhà bốn người nói cười vui vẻ.

Bố Bae ngồi cạnh mẹ Bae, tay gắp thịt sườn cho Joohyun, mắt lại hướng Seulgi nói chuyện.

"Ngày kia con đi sao? Bố mẹ cũng không có gì bận, hay ta qua bên đó một chuyến nhỉ? Bố mẹ cũng lâu rồi chưa đi du lịch nước ngoài, lần này bắt đầu từ Los Angeles đi."

VỪA ĐỦ VÒNG TAY ÔM | SeulreneNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ