57

1.4K 136 9
                                    




..

Ngày vui ngắn ngủi, mới đó mà đã hết một tuần ở cạnh nhau. Joohyun lại phải mau chóng quay về Hàn Quốc xử lý công việc của mình. Nàng hít một hơi thật sâu, nén xuống sự lưu luyến trong lòng mình để dỗ dành đứa nhóc đang mè nheo bên cạnh.

"Hức... Em biết là, em nên mạnh mẽ hơn... Để an ủi chị thì mới đúng, nhưng mà..."

Seulgi nước mắt ngắn nước mắt dài, Joohyun đau lòng lau nước mắt cho cậu. Seulgi so với trước kia đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng đối với mấy cuộc chia ly này thì lại cứ như lần đầu vậy, không mè nheo thì ẩm ương, đôi khi Joohyun cũng thắc mắc, mắt của cậu ta là cái vòi nước hay sao?

"Ngoan, sắp xếp công việc ổn thỏa chị sẽ qua với em mà, khờ này."

Seulgi khóc đến chóp mũi đỏ hồng, không ngừng sụt sịt. Làm Joohyun vừa buồn lòng vừa buồn cười, căn dặn.

"Chị về rồi ở lại nhớ mà chăm sóc bản thân cho thật tốt, ăn nhiều vào, chị gọi điện mà thấy em gầy đi thêm chút nào nữa thì không xong với chị đâu, có biết không?"

Seulgi vùi mặt vào lòng nàng, gật đầu lia lịa. Dù bình thường cậu luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, vững vàng để chăm sóc Joohyun, nhưng mỗi khi đối mặt với sự xa cách này, trong lòng cứ thấy buồn bã không chịu được. Nàng về rồi, nơi này giống như chỉ còn mỗi cậu, Seulgi thật sự có chút không đành lòng, nhưng cũng biết bản thân mình không thể nhỏ nhen mà cứ bám lấy nàng.

"Joohyun à... Đến kì nghỉ tiếp theo em có thể về Hàn thăm chị không?"

Joohyun cười ngọt ngào, chỉ sợ bản thân nàng bận quá, khi cậu về lại phải bỏ cậu một mình tủi thân thôi.

.

Chuyến bay đáp xuống, Hàn Quốc cũng đã về chiều. Joohyun vừa rời khỏi sân bay đã nhận cuộc gọi ăn cơm từ bố mẹ.

Joohyun quay về con đường cũ, trước khi vào nhà còn ngoái lại nhìn ngôi nhà cũ trước kia của Seulgi, nơi đó giờ đã được mua lại, trở thành một cửa hàng tiện lợi rồi. Ký ức ngày bé hiện về, Joohyun nhớ đến tên chó con nằm xưa ở trước cổng cứ bi ba bi bô mỗi khi nhìn thấy nàng, một tiếng cũng chị Joohyun, hai tiếng cũng chị Joohyun, làm nàng muốn lơ đi mà chẳng được.

Nàng nuối tiếc suy nghĩ, nếu như bọn họ không cãi nhau, nếu như ba mẹ của Seulgi không gặp chuyện, có phải bây giờ Seulgi sẽ rất hạnh phúc hay không? Cậu sẽ không phải lưu lạc ở nước ngoài cô độc, trải qua những chuyện đớn đau. Nhưng làm gì có nhiều cái "nếu như" đến vậy, mọi chuyện xảy ra đều có ý nghĩa của nó mà.

Joohyun vừa vào đến nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn lan tỏa, cảm giác thật sự dễ chịu làm sao.

"Joohyun, con có đối tượng chưa?"

Bố Bae gắp cho nàng chút đồ ăn, thuận tiện hỏi. Mà câu hỏi này làm Joohyun có chút chột dạ, chuyện của bọn họ nàng vẫn giấu kín như bưng, ngoài đám người của Park Sooyoung và trợ lý thân cận ra cũng chẳng có ai biết cả. Dù gì thì con gái nuôi lớn ngần đó năm, bây giờ đột ngột có bạn gái, kiểu gia đình truyền thống như nhà họ Bae cũng không dễ dàng chấp nhận. Nàng cả nghĩ cũng không dám, nếu bố hoặc mẹ Bae biết được chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào nữa.

VỪA ĐỦ VÒNG TAY ÔM | SeulreneNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ