69

1.5K 135 8
                                    




Buổi gặp mặt hôm nay thành công hơn dự định, nhưng điều đó cũng không thể cứu vãn tâm trạng của Joohyun thêm chút nào. Nguyên nhân chẳng ai rõ, mọi người đều hạn chế đến tìm nàng. Chuyện cũng không có gì lạ, cô Bae bình thường đã không dễ tiếp xúc, những ngày tâm trạng tan chậm như thế càng khó khăn hơn, cả Kim Jennie là người duy nhất ở công ty có thể cùng cô Bae nói cười vui vẻ, vậy mà mấy hôm nay cũng bị cho ăn đạn lạnh, thật là nghiệt ngã mà.

Jennie gõ cửa phòng, đợi người bên trong cho phép mới dám mang tài liệu vào trong báo cáo. Đúng như dự đoán, Joohyun ngồi trên bàn làm việc nhưng đầu óc lại chẳng ở đây, điện thoại trên tay bị nàng lướt lên lướt xuống đến tội nghiệp, cũng không biết là đã làm ra chuyện gì chọc giận nàng.

"Cô Bae, báo cáo của dự án lần này em để ở đây nha."

Nàng không trả lời, chỉ gật gật đầu cho có lệ. Jennie không nói gì nữa, dù gì cũng đang là giờ làm việc, không tiện hỏi chuyện riêng tư của cô Bae, cô dời bước ra ngoài, vừa quay lưng đi đã bị người phía sau gọi lại.

"Jennie!"

Jennie quay đầu, thắc mắc nhìn Joohyun.

"Dạ, cô Bae còn cần gì sao?"

Nàng thở dài, cuối cùng lại có một ngày phải nhờ người khác thực hiện công tác tư tưởng tình yêu.

"Em... Em có bao giờ vì ghen mà gây sự với Kim Jisoo chưa?"

Phòng làm việc của Joohyun hôm đó đóng cửa miễn tiếp khách suốt mấy tiếng đồng hồ, đây sẽ là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất nàng ở nơi làm việc mà không làm việc.

Màn đêm bao trùm căn phòng nhỏ, những dòng tin trước đó bị nàng lướt đi lướt lại không biết bao nhiêu lần, nội dung bên trong cũng bị nghiền ngẫm đến thuộc lòng, từng câu từng chữ, đều như đang mắng mỏ Joohyun là một người quá đáng.

Ở bên nhau lâu như vậy, nhưng niềm tin trong nàng về cậu lại giống như bong bóng xà phòng, chỉ cần chạm vào là vỡ tan? Thật ra không phải, nàng đương nhiên rất tin tưởng người yêu của mình, nhưng cũng  vì trước kia bọn họ xa cách mấy năm trời, Joohyun luôn cảm thấy bất an trong khoảng thời gian đó.

Nàng không có cách nào vượt qua cảm giác đó, những ngày cô độc chỉ có một mình nàng, cùng với nỗi nhớ Seulgi bào mòn tâm trí của Joohyun, nàng chỉ còn biết bám víu vào áp lực gia đình cùng công việc để từng ngày gắng gượng trôi qua. Vì vậy nên nàng sợ mất Seulgi hơn tất cả, nàng luôn cảm thấy bất an khi Kang Seulgi không hề tỏ ra ghen tuông hay sợ mất nàng, nàng luôn cảm thấy bất an khi Kang Seulgi có quá nhiều đóa hoa mới lạ quấn quanh.

Những điều này nàng chưa từng nói ra, vậy nên Kang Seulgi ngốc nghếch kia mới cứ thoải mái cùng người ta cười cười nói nói, thậm chí còn không biết đến sự bất an luôn hằn sâu trong tâm thức của nàng.

Kí ức về buổi đêm hôm đó cứ không ngừng quấn lấy Joohyun, những tin nhắn mà nàng dùng để chất vấn Seulgi giờ đây giống như từng mũi kim nhọn, không ngừng đâm vào lòng nàng, cảm giác hối hận càng khiến Joohyun nhớ Seulgi hơn bao giờ hết. Đáng lí nàng nên đặt bản thân mình vào vị trí của cậu, thật không dám tưởng tượng nếu nàng nhận được những lời này từ cậu, trái tim nàng sẽ tổn thương nhiều đến mức nào.

VỪA ĐỦ VÒNG TAY ÔM | SeulreneNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ