Một con người rốt cuộc sẽ có bao nhiêu khía cạnh? Có thể ít, có thể nhiều. Kang Seulgi là một người đơn giản, đa số mọi việc trong cuộc sống Seulgi đều dùng cùng một kiểu cách bình tĩnh điềm đạm để xử lý. Joohyun cũng như vậy, nhưng có phần phong phú hơn. Joohyun luôn giữ thái độ cứng nhắc, chừng mực đối với mọi người, khi làm việc tuyệt nhiên sẽ trở thành cô Bae lạnh lùng dọa người ta sợ phát khiếp, nhưng khi ở bên Seulgi thì khác, nàng như một con mèo nhỏ cấu thành từ chất lỏng, mềm mại dịu dàng quấn lấy Seulgi.Nhưng hôm nay con mèo nhỏ có chút không vui, lí do là Kang Seulgi kia đòi làm "mẹ trẻ". Cậu ta rảnh rỗi lướt mạng xã hội tìm được một trạm cứu trợ động vật, đại khái thì trạm động vật đó chuyên cưu mang những con vật nhỏ có số phận đáng thương, Seulgi nói với nàng như vậy, Joohyun cũng không để tâm lắm, trước giờ nàng luôn có khoảng cách với động vật. Cũng không phải là nàng ghét bỏ gì chúng, chẳng qua là Joohyun sợ thôi, ừm, cô Bae không sợ trời không sợ đất chỉ sợ động vật và mấy tiếng động lớn và, sợ mất Kang Seulgi, chỉ sợ có vậy thôi.
Vậy nên khi Seulgi bắt đầu tìm hiểu về trạm cứu trợ động vật đó Joohyun đã cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Nàng dự cảm như vậy, vì nàng sợ động vật.
Cả hai đã có vài cuộc tranh luận nho nhỏ khi Kang Seulgi có cảm tình với một bé mèo ở trạm cứu trợ kia. Cậu ta muốn nhận nuôi chúng về, đương nhiên, Joohyun không đồng ý.
"Thôi mà Joohyun, bé đó cũng đáng thương mà, em nghe nói bé đó bị bỏ rơi từ khi mới sinh, rất là đáng thương đó, cho em mang về nha?"
Seulgi dụi vào bụng Joohyun nũng nịu, khiến nàng vừa buồn cười vừa khó chịu, cái tên này, lúc nào cũng rất biết chọc vào điểm yếu của nàng.
Thật ra nơi nào trên người Joohyun cũng đều là điểm yếu, cơ thể nàng đặc biệt nhạy cảm khi ở cạnh Kang Seulgi, mỗi lần cậu ta muốn xin xỏ nàng điều gì đó cậu ta đều sẽ dụi dụi vào người nàng, và như vậy, cô Bae - 2 - cọng - giá sẽ thật sự chịu không thấu, nàng sẽ đầu hàng mà chấp nhận yêu cầu của cậu ta. Nhưng mà, hôm nay thì không có chuyện đó đâu nha, Joohyun sợ động vật lắm.
"Chị nói không là không nhé."
Seulgi từ trong bụng nàng ngẩng đầu, chu môi phụng phịu.
"Tại saoooooo?~~~~~"
"Chị không thích. Em đã có chị rồi, em chăm chị thôi, chăm gì chăm dữ vậy? Chăm nó rồi thời gian đâu chăm chị?"
Seulgi không đồng tình cho lắm.
"Thì ba đứa mình chăm nhau, em chăm chị rồi chăm bé đó rồi chị chăm em rồi chăm bé đó rồi bé đó chăm hai đứa mình luôn."
Kang Seulgi đừng có mơ.
"Không!"
Kang Seulgi cũng không chịu thua, ít ra cậu ta phải có được một câu trả lời hợp lý.
"Ít ra thì chị cũng nói cho em biết vì sao chứ? Chị đâu có bị dị ứng với lông mèo đâu Joohyun?"
Joohyun đương nhiên không có dị ứng, nhưng vốn dĩ có mấy chuyện đâu có lí do rõ ràng đâu? Sợ thì là sợ thôi? Nỗi sợ từ đâu chui ra làm sao Joohyun biết? Thế là nàng đanh giọng, quyết tâm không đầu hàng "cuộc chiến" này.