.Bởi vì chị cũng nhớ em, nỗi nhớ chất chứa nhiều đến chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, không biết phải làm sao để có thể thốt lên thành lời. Chúng ta không thể xa nhau, đó là điều mà chị vô cùng chắc chắn. Chuyện của 3 năm trước không thể tái diễn thêm một lần nữa. Và, hãy hiểu rằng chị cũng rất yêu em.
.
Ai cũng có tự tôn của mình, Joohyun cũng thế, nhưng nàng đặc biệt hơn kẻ khác, tự tôn của nàng cao ngất, và từ trước đến giờ chẳng chịu hạ xuống vì bất kì ai. Có lẽ do từ bé đã được cưng chiều nên trở thành ương ngạnh, Joohyun không thích bày tỏ cho ai khác hiểu về suy nghĩ của mình, nàng luôn cảm thấy lo sợ, rằng là mọi chuyện sẽ giống như giấc mơ của 3 năm trước, nàng khóc lóc tỉ tê, siết chặt Kang Seulgi cầu xin cậu ta ở lại, cuối cùng đứa trẻ kia vẫn bỏ đi biền biệt để lại nàng một mình trong giấc mơ đó cô đơn u tịch, đau thương to tát nhường nào. Điều đó khiến cho Joohyun trở nên lạnh nhạt, đã rất nhiều lần Joohyun muốn nói rằng nàng cũng nhớ cậu rất nhiều khi đứa trẻ kia nhắn cho nàng những con chữ yêu thương tha thiết, nhưng tất cả những gì Joohyun đáp trả chỉ có thể là những câu trả lời lạnh nhạt, nàng ậm ừ, nàng sợ sệt nếu như nàng bày tỏ thì Kang Seulgi sẽ giống như trong giấc mơ hôm đó, một lần nữa bỏ nàng mà đi.
Chuyện này nghe qua thật sự rất vô lí, người khác cũng có thể cho rằng Joohyun thật sự ích kỉ. Nhưng chẳng ai hiểu được, giấc mơ ngày đó đã ám ảnh nàng trong một khoảng thời gian rất dài. Bae Joohyun ở lại phía sau, nhìn bóng lưng của Kang Seulgi lạnh lẽo rời đi không ngoảnh lại. Hình ảnh đó gần như đã siết chết Joohyun trong những đêm nàng thiết tha nhớ cậu, nhưng nàng chẳng thể làm gì, ngoài việc trả lời tin nhắn cho tên ngốc ở bán cầu bên kia.
Tất cả mọi người, kể cả Kang Seulgi cũng đã có đôi khi tin rằng Joohyun thật sự là một người lạnh nhạt. Chẳng ai có thể hiểu cho nàng cả, Joohyun chẳng qua cũng chỉ là một cô gái đôi mươi không hơn không kém, nàng cũng yếu lòng, cũng mệt mỏi trước mọi thứ xung quanh. Mọi thứ trước mắt nàng diễn ra quá nhanh, và ở vị trí của Joohyun, nàng không có lựa chọn nào khác ngoài việc thích nghi với những gì mình có. Cô gái hai mươi ngày ngày đến trường đại học gặp gỡ bạn bè về nhà ăn ngủ thoải mái vốn dĩ là cuộc sống mà Joohyun nên có, nhưng nàng không vậy, cuộc sống của người thừa kế khiến Joohyun trở nên cô độc, nàng thôi gặp gỡ những người bạn thuở nhỏ của mình, kể cả Yongsun hay Sooyoung muốn gặp nàng cũng khó, Joohyun chỉ còn có thể làm bạn với những con số, nơi giữ được nàng không phải là giường êm nệm ấm mà chính là bàn làm việc mỗi đêm sáng đèn. Tuổi đôi mươi, con người ta thanh xuân phơi phới có thể thích gì làm đó, còn Joohyun, trong mỗi đường đi nước bước đều phải suy nghĩ kĩ càng. Thời gian học đại học, người khác phải mất 4 năm để hoàn tất, còn Joohyun, thời gian của nàng chỉ có 2 năm.
Mọi người nhìn hay nghe qua đều ao ước có thể sống một ngày như Bae đại tiểu thư chức cao vọng trọng, nhưng phải là người trong cuộc như nàng thì mới hiểu, Joohyun ao ước có được cuộc sống bình thường nhiều biết bao nhiêu.
Những điều đó, Joohyun chưa từng nói với ai, kể cả đứa ngốc đang hờn trách nàng ở bên kia địa cầu cũng chưa từng biết. Kang Seulgi chỉ đơn thuần cho rằng Joohyun của mình tính tình lạnh nhạt, không thích chủ động nói yêu mình, cậu ta chưa từng biết, Joohyun của cậu cũng giống như cậu, không kém không hơn.