.Seulgi tiu nghỉu đứng trước cổng nhà, à không, bên trong cổng mới chính xác. Cậu đứng ở đây được một lúc rồi, nhưng suy đi tính lại thế nào cũng không dám mở cổng gặp người đang đợi cậu ở ngoài kia. Ừ thì, Kang Seulgi là đang bảo vệ lòng tự trọng của mình, cậu với nàng đã cược với nhau, cuối cùng, thua, mặt mũi cùng tự tin để gặp nàng dù muốn hay không cũng bốc khói bay đi mất ~
- "Đồ chó con này!"
Seulgi nghe thấy tiếng nàng hậm hực ở bên ngoài, chút ít can đảm bước ra còn sót lại cũng bốc hơi không dấu vết.
Chết chó con rồi ~
Cậu cố gắng áp tai lên cổng, hi vọng là có thể nghe thấy được một chút động tĩnh ở bên ngoài, uh uh, ông bà đã dạy, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, Seulgi lần này cũng muốn biết được xem Joohyun ở bên ngoài đã kiên nhẫn đến mức nào để còn bước ra (hoặc là nàng đã không kiên nhẫn nữa thì khỏi bước :">)
Seulgi sau khi nghĩ đến đây đã tự mỉm cười cảm thấy mình thật thông minh, chuyện như vậy cũng nghĩ ra được. Làm gì có ai thông minh như cậu chứ? Đúng không nào?
Sai bét rồi Kang Seulgi.
Chuyện áp tai lên cổng nhà nghe ngóng thì cũng được đi, nhưng cổng nhà của cậu đâu phải là loại kính mít um tùm như mấy cái nhà giàu hai ba bốn lầu giống trong phim tình cảm trên ti vi chiếu?
Cổng nhà cậu là loại cổng làm bằng gỗ, nhìn qua thì cũng được xem là chắc chắn đi, nhưng mà bố Kang không có thích cái kiểu cổng kín mít như trên ti vi hay chiếu nên ban đầu đã đặt loại cổng có mấy thanh gỗ xếp xen kẽ theo chiều ngang, còn có khe hở thoang thoáng có thể nhìn vào bên trong sân nhà nữa. Và, Joohyun sau khi đi qua đi lại một vài vòng đã quyết định quay lại nhìn chằm chằm vào cánh cổng nhà cậu, (lại) và, nàng nhìn thấy bộ pyjama màu vàng vàng in hình mấy con gấu nhỏ hơi tối tối của trẻ con đang áp sát bên trong cổng nhà, (lại) và (thêm lần nữa), Joohyun không cần nghĩ cũng biết là có đồ chó con ngốc nghếch nào đó đang đứng ở tận cổng rồi nhưng lại còn chần chừ không bước ra.
Khoé môi Joohyun nhếch lên. Nàng hắng giọng, cố gắng điều chỉnh tông giọng lên cao một chút, thanh âm vang ra cũng hơi lớn lớn một chút để người bên trong có thể nghe rõ (đỡ mất công áp tai lắng nghe).
- "Ah, xin chào BOGUM SSI!! CHÚNG TA sẽ ĐI ĐÂU VẬY?"
Khỏi phải nói, Kang Seulgi ở bên trong nghe rõ mồn một không sót chữ nào. Mặt mũi hay không mặt mũi, can đảm hay không can đảm đều bị cậu vứt đi không thương tiếc.
Seulgi đẩy tay, mạnh dạn bước ra khỏi cổng, trong con phố nhỏ vắng người đi qua, có một đứa trẻ cố gắng nói thật to ~
- "Chị Joohyun em ra rồi!! Đừng có đi!!"
Ò hó :">
Khoé môi Joohyun lại nhếch lên sau khi nhìn thấy chó con đã bị mình lừa một cú đẹp.
- "Ủa? Thằng cha chân dài đó đâu?"