Yoon Hee vẫn ở bên Seola đến khi Shim SuRyeon quay về, buổi tối Yoon Hee vẫn có việc nên không nói được mấy câu liền vội vàng rời đi.
Seola vừa truyền nước xong, lúc này nhìn thấy Shim SuRyeon mệt rã rời nằm xuống giường, di chuyển cơ thể bé nhỏ của mình, bò đến trước mặt Shim SuRyeon, đôi mắt to chớp chớp ngây thơ nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của cô, Seola bỗng lo lắng hỏi thăm, “Thỏ ơi, mẹ sao thế, sao lại mệt như vậy?”
“Không sao, mẹ chỉ là đi bộ nhiều quá, vì bình thường lười vận động nên mới mệt như vậy.”
“Lười vận động sao?” Seola không nhìn phản ứng của mẹ mà xoa ấn đường suy nghĩ.
Có điều Seola vẫn tiến sát tới mẹ, nói một giọng êm ái, “Thỏ ơi, nghe dì Hee nói, mẹ đến nhà ông bà ngoại à? Ông bà ngoại cũng giống mẹ sao?
Seola hai tay chống cằm, cười ngọt ngào.
Từ bé chỉ có một mình mẹ là người thân, dì Hee, dì Mari cả chú Yoon Chul đều đối xử rất tốt với Seola, nhưng trong lòng Seol vẫn khát khao có người thân, dẫu sau các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo ngày nào cũng say sưa kể chuyện bà ngoại mua kẹo cho các bạn.
Suy nghĩ của Seola rất đơn giản, nhưng rất nghe lời của Shim SuRyeon, cô không muốn nhắc đến, cô bé sẽ không bao giờ hỏi, lúc này tự nhiên lại xuất hiện ông ngoại bà ngoại, cô bé tò mò mới lên tiếng hỏi.
Cô nghe thấy những lời này, lập tức bật dậy, nét mặt nghiêm túc, nhìn Seola muốn nói gì đó nhưng lại không nói lên lời, cuối cùng vẫn từ từ lên tiếng, “Seola, ngoài mami ra, con còn muốn có daddy, ông ngoại bà ngoại nữa phải không?”
Seola lắc đầu, ánh mắt sáng long lanh, giọng nói ấm áp, “Nếu Thỏ thích thì con thích, nếu Thỏ không thích con cũng sẽ không thích.”
Thấy Seola ấm áp cứ như miếng giữ nhiệt, trong lòng cô ấm áp hẳn lên, đồng thời cũng cảm thấy buồn bã, nhẹ nhàng kéo con vào lòng, từ từ dỗ dành con bé.
Trong lòng có chút buồn bã, mẹ cô đã qua đời, còn bố cô thì có cứ như không có, Seola đã có số không có ông ngoại bà ngoại, còn daddy…
Năm đó người đàn ông nói sẽ bù đắp cho cô đến bây giờ vẫn chưa hề xuất hiện, cứ như không để lại chút dấu vết nào mà biến mất khỏi thế gian này, bây giờ cô không cần bù đắp, cái gì cô cũng không cần, chỉ hi vọng có thể chữa được bệnh cho Seola.
Shim Seo Jun âm thầm theo dõi hai ngày liên tiếp nhưng không nhìn thấy Logan Lee đến bệnh viện thăm Shim SuRyeon, cô ta ngồi trong phòng ngủ cực kì hoa lệ nhưng cũng không thiếu vẻ đáng yêu, khuôn mặt kiều đầy đắc ý, “Hơ, Shim SuRyeon, mày mà cũng đòi tranh cướp với tao à?”
Logan Lee vẫn quan tâm lo lắng Shim Seo Jun như trước, buổi tối đi ăn cũng cô ta, đích thân đưa cô ta về nhà.
Hôm nay, bệnh tình của Seola đã gần như hoàn toàn hồi phục, trái tim treo lơ lửng của Shim SuRyeon cuối cùng cũng có thể hạ xuống, cô dự định thương lượng với công ty đổi một người khác đến thiết kế váy cưới cho Shim Seo Jin, buổi sáng, Shim SuRyeon ôm bản thiết kế đến tìm người phụ trách văn phòng ở Seoul.
BẠN ĐANG ĐỌC
Logryeon: Em nghĩ có thể thoát khỏi anh?( Chuyển Ver) Logan Lee và Shim Suryeon
Romance"Anh... anh làm gì vậy?" Shim Suryeon kinh hãi nhìn anh ta. Logan Lee bị nhiệt độ trong cơ thể thiêu đốt đến mức thần trí không tỉnh táo. Anh cố chịu đựng lý trí cuối cùng, nói bên tai cô: "Giúp tôi, tôi sẽ bồi thường cho cô." "Xin anh hãy thả tôi r...