Ngày hè nóng bức, Mộc Tiểu Nhã với Phương Hủy chạy qua chạy lại mười mấy địa phương, rốt cuộc cũng tìm được một địa điểm thích hợp làm văn phòng.
"Nơi này bây giờ thoạt nhìn có hơi thưa thớt, nhưng xung quanh đây đều là mấy tiểu khu mới xa hoa, chỗ này có thể mua được phòng ở hoặc thuê nhà đều mất không ít tiền." Phương Hủy giải thích, "Phòng làm việc của chúng ta về sau đi theo lối thiết kế cao cấp, khách ở đây vừa đúng là loại người này. Chờ hơn nửa năm nữa, các phòng đều được bán đi, nơi này sẽ từ từ náo nhiệt lên, đến lúc đó chúng ta cũng có lưu lượng khách lớn hơn."
"Cô Phương thật có mắt, hiện tại nơi cô chọn là khu vực có vị trí tốt nhất, hàng xóm hai bên đều là tiểu khu xa hoa, đi qua hai giao lộ còn có một trung tâm mua sắm lớn, hơn một tháng nữa sẽ khai trương." Người môi giới bất động sản thấy hai người này có ý muốn thuê, lập tức ra sức đề cử, "Tuy nói bây giờ nhân khí[1] còn chưa cao, nhưng cũng chính như cô Phương đây vừa nói, không quá nửa năm nữa bên này sẽ náo nhiệt lên, lưu lượng khách khẳng định là không phải lo."
[1] Nhân khí: độ phổ biến, độ nổi tiếng.
Mộc Tiểu Nhã gật đầu, hỏi người môi giới: "Vậy phương diện giá cả thì sao?"
"Ai da, giá cả kỳ thật là không thể thấp hơn, không nói dối hai người, trong công ty đã ra thông báo, tháng sau còn muốn tăng thêm tiền thuê. Cho nên nếu hai người muốn thuê, thừa dịp bây giờ, nhanh chóng đăng ký luôn." Người môi giới sốt ruột, dường như đang cho thuê nhà của chính mình.
Phương Hủy nhướng mày nhìn Mộc Tiểu Nhã, dò hỏi ý kiến cô ấy.
"Tớ rất thích nơi này, thuê đi." Mộc Tiểu Nhã nói.
"Được, ký hợp đồng." Phương Hủy lập tức quyết định.
Tại đây, hai người cùng ký hợp đồng với người môi giới, hợp đồng thuê trong ba năm, tiền thuê nhà trả ba lần, sau khi thanh toán xong quý đầu tiên, người môi giới để lại chìa khoá rồi vui vẻ rời đi.
"Tiền thuê nhà thật đắt." Giao xong tiền, cầm hợp đồng, Phương Hủy đột nhiên đau đớn.
"Bây giờ mới đau, vừa rồi cũng không thấy cậu do dự, thật ra căn nhà trước đó cũng không tồi."
"Còn không phải là vì cậu à." Phương Hủy chọc ót Mộc Tiểu Nhã nói, "Cậu vừa tiến vào đã nói nơi này tầm nhìn tốt, nói về sau thiết kế đồ sẽ càng có linh cảm, tớ dám không thuê sao?"
Mộc Tiểu Nhã xoa ót cười hắc hắc không ngừng, cô thật sự rất thích nơi này. Chỗ các cô chọn có vị trí ngay ngã tư của hai đại lộ, đối diện là công viên công cộng, hai bên đường đầy cây cối, hoa cỏ tươi tốt. Lúc này là giữa hè, cỏ cây xanh um, đóa hoa nở rộ, chỉ nhìn cũng khiến con người cảm thấy vui vẻ, thoải mái.
"Phương Hủy, khi nào trang hoàng lại, chúng ta để một cái cửa sổ sát đất ở chỗ này đi." Mộc Tiểu Nhã chỉ vào góc tường, "Sau đó ở chỗ này để một cái quầy bar nhỏ, đặt mấy cái sô pha, về sau nếu có khách tới, có thể ngồi ở đây nghỉ ngơi."
"Đặt một cái máy pha cà phê loại nhỏ trong nhà luôn?"
"Được được được." Mộc Tiểu Nhã kích động liên tục gật đầu.
"Ha ha... không muốn kiếm tiền à." Phương Hủy cười lạnh.
"Tớ sẽ nỗ lực kiếm tiền." Mộc Tiểu Nhã nắm tay bảo đảm.
"Chờ kiếm được lại nói, bây giờ ý, hết thảy lấy lợi ích kinh tế là tiêu chuẩn cao nhất." Phương Hủy từ chối một cách tàn nhẫn.
"Ồ." Mộc Tiểu Nhã cũng biết giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp tài chính là có hạn, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
"Tới tới tới, trước chúng ta chụp ảnh phát lên vòng bạn bè đã." Phương Hủy hưng phấn lấy di động ra, hai người đứng trước cổng lớn trống không, hoàn thành bức ảnh chung đầu tiên với phòng làm việc.
Phòng làm việc H&Y chính thức được thành lập.
Chụp xong, hai người phát ảnh lên vòng bạn bè[2] ngay tại chỗ, lập tức thu hút một đám bạn học hâm mộ vì họ đang phải đi tìm việc làm.
[2] Vòng bạn bè: một tính năng của WeChat, có thể chia sẻ những câu chuyện của bản thân bằng hình ảnh với một nhóm bạn riêng. Những bình luận và lượt thích trong bài đăng chỉ có thể được nhìn bởi "bạn chung."
Bạn học Giáp: Tớ đi nữa, tớ nộp đi 100 sơ yếu lí lịch, đến bây giờ chỉ nhận được 5 cuộc điện thoại, các cậu cư nhiên lại chính mình làm ông chủ.
Bạn học Ất: Ông chủ, nhận người không? Bưng trà, rót nước, hiểu thiết kế.
Bạn học Bính: Ông chủ, tôi so với lầu trên thêm một kỹ năng, tôi sẽ kể chuyện cười.
Bạn học Ất: Cút!
Phương Hủy vừa cười ha ha vừa trả lời tin nhắn, lại ở trong nhóm lớp phát vài bao lì xì, tổn thất hơn trăm tệ, lúc sau mới xem như trấn an xong các bạn học đang hâm mộ ghen tị.
"Sao cậu không vào nhóm chat, làm tớ một mình phát bao lì xì, lại phát ra mất vài trăm."
"Hai ta có một người đại diện phát bao lì xì là được rồi, nếu tớ cũng nói chuyện, còn phải phát ra thêm vài trăm nữa. Còn không bằng yên lặng ở phía sau giúp cậu giảm bớt tổn thất." Mộc Tiểu Nhã nói.
"Tổn thất nào?"
"Tớ vận may không tồi, giúp cậu cướp về 50 đồng, chiều mời cậu ăn cơm." Mộc Tiểu Nhã đắc ý vẫy di động, vừa rồi cô chính là người có được vận may tốt nhất.
"Cái gì mà cậu mời, đó là tiền của tớ." Phương Hủy cắn răng nói.
Buổi tối, phát bao lì xì xong, cuối cùng cướp về được 50 tệ, mỗi người ăn một bát mì.
"Bây giờ tớ đã hiểu gây dựng sự nghiệp có bao nhiêu gian khổ rồi, lúc này vừa mới bắt đầu, cũng chỉ có thể ăn mì." Phương Hủy cảm thán.
"Ngoài mì còn có xương sườn." Mộc Tiểu Nhã nhìn Phương Hủy kêu đáng thương, đem xương sườn trong bát gắp một miếng qua cho cô ấy.
"Thuê văn phòng xong, an tâm thì an tâm thật, nhưng chỉ cần tưởng tượng tới mỗi ngày ở đó đều phải tính tiền thuê nhà, tớ vẫn thấy lo lắng." Phương Hủy lo âu gặm một miếng xương sườn.
"Tớ nói này, thế nào mà cậu bỗng nhiên áp lực lớn thế, lúc trước nói muốn gây dựng sự nghiệp, cậu cũng không phải là cái vẻ mặt như bây giờ."
"Hiện tại không giống." Phương Hủy nói.
"Có gì không giống?"
"Lúc trước tớ nói muốn gây dựng sự nghiệp thì cậu chưa nói sẽ tham gia, tớ có chút tiền ấy, mất cũng không sao, không có gì. Nhưng bây giờ có cả tiền của cậu nữa, cậu nói tớ có thể không lo lắng được à?"
"Bình tĩnh, tớ yêu cầu không cao, không mệt là được." Mộc Tiểu Nhã trấn an.
"Yêu cầu này còn không cao?" Phương Hủy nhảy dựng lên.
"Được rồi được rồi, tớ đây sẽ hạ thấp yêu cầu xuống." Mộc Tiểu Nhã bật cười, "Tớ cũng có 30 vạn thôi, mất cũng không sao, cùng lắm thì Bạch Xuyên nuôi tớ."
"Có người nuôi thì ghê gớm lắm đấy." Phương Hủy trợn trắng mắt, tức giận xoa mặt để khiến mình bình tĩnh lại, sau đó bỗng nhiên nhớ tới một chuyện tới, "Ngày mai hai bên gia đình chính thức gặp mặt à?"
"Ừ." Mộc Tiểu Nhã gật đầu.
"Vậy cậu cảm thấy ngày mai sẽ có cục diện gì?" Phương Hủy không khỏi bát quái.
"Cho dù có cục diện gì, tớ vẫn có thể chiến đấu." Mộc Tiểu Nhã tức giận nói, "Ba mẹ tớ đã đồng ý, hai bên gia đình gặp mặt chỉ là hình thức thôi."
"Vậy về sau cậu và Bạch Xuyên sống ở đâu? Ở tại Bạch gia, hay mỗi người mỗi nơi?" Phương Hủy hỏi, "Việc này ngày mai khẳng định sẽ thảo luận đấy."
Mộc Tiểu Nhã nhíu mày, trước đây Bạch Xuyên cũng nói muốn sống cùng nhau, nhưng lúc ấy cô cho là cha mẹ sẽ không đồng ý, cũng không có nghĩ lại, liền cứ thế cho qua. Hiện giờ hai bên gia đình xem như chính thức đồng ý bọn họ ở bên nhau, như vậy vấn đề này chắc chắn sẽ đề cập đến, không thể cơm nước xong, cô và Bạch Xuyên còn ai về nhà nấy được.
"Bạch Xuyên có bệnh tự kỷ, người nhà anh ấy khẳng định sẽ không đồng ý cho ra ngoài ở, tớ đoán cậu tám phần phải đến Bạch gia." Không đợi Mộc Tiểu Nhã trả lời, Phương Hủy đã chính mình phân tích.
"Bọn họ lo lắng cũng đúng." Mộc Tiểu Nhã hiểu.
"Thật ra cậu rất thiện giải nhân ý[3], nhưng để cho bọn họ yên tâm, cậu cũng không cần phải khổ sở."
[3] Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người.
"Nào có khoa trương như vậy, người trong nhà Bạch Xuyên đều rất tốt."
"Cậu nói xem mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu từ đâu mà sinh ra, kỳ thật chỉ là từ những điều nhỏ nhặt mà tạo thành." Phương Hủy nói, "Bạch Xuyên có bệnh tự kỷ, ba mẹ anh ấy khẳng định sẽ càng lo lắng cho Bạch Xuyên hơn, đôi mắt còn hận không được nhìn chằm chằm hai người. Nếu cậu làm sai cái gì, họ sẽ vẫn tỏ ra tốt đẹp, nhưng cứ tích dần lại như vậy rồi cũng sẽ có vấn đề."
"Tớ vừa mới kết hôn, cậu có thể không cần nói ra những điều tiêu cực như vậy chứ." Mộc Tiểu Nhã nghe đến mức đầu cũng to ra. Nói thật, lúc trước cô đồng ý kết hôn với Bạch Xuyên, thật đúng là không suy xét đến vấn đề mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu này.
"Điểm này cũng không thừa nhận được, vậy về sau cậu ở Bạch gia như thế nào, đứa nhỏ đáng thương." Phương Hủy lắc đầu thở dài.
"Tớ nói này, sao mọi người không có ai lạc quan về tớ với Bạch Xuyên vậy? Tớ kém lắm à?" Mộc Tiểu Nhã cảm thấy kỳ quái, từ lúc bọn họ kết hôn cho tới bây giờ, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là phản đối. Ngay cả bà Bạch, người hy vọng bọn họ kết hôn nhất cũng phải hỏi trước một lần xem cô đã nghĩ kỹ hay chưa, lúc ở nghĩa trang thậm chí mẹ Bạch Xuyên còn ám chỉ mình có thể đổi ý, cha mẹ cô thì không cần phải nói, suy xét hai ngày, thấy ván đã đóng thuyền mới miễn cưỡng đồng ý.
"Không phải cậu kém, mà là cậu lựa chọn con đường đi cho mình quả thực rất vất vả." Phương Hủy dừng một chút, lắc đầu nói, "Thôi không nói nữa, các cậu đã kết hôn rồi, tớ không nên nói này nói nọ."
"Tớ biết cậu lo lắng điều gì, yên tâm, tớ thật sự đã nghĩ kỹ." Mộc Tiểu Nhã cười cười. Cô biết Phương Hủy có ý tốt, cũng hiểu rõ tất cả mọi người đang lo lắng điều gì. Thật ra cô đã từng bắt gặp bà Bạch bởi vì chăm sóc cho Bạch Xuyên mà trốn đi lau nước mắt, lại còn không chỉ một lần. Mộc Tiểu Nhã không cảm thấy bản thân có thể so sánh được với bà Bạch kiên cường, có thể chăm sóc Bạch Xuyên cả đời, nhưng mà cô chỉ cần chăm sóc anh bốn năm. Bốn năm cũng không phải rất dài, cô không thể hứa hẹn cả đời, nhưng bốn năm, Mộc Tiểu Nhã cảm thấy cô vẫn có thể kiên trì được.
"Tớ mới không lo lắng đâu, tớ chỉ muốn nói với cậu, mặc kệ cậu có nghĩ kỹ hay không, về sau sẽ thế nào, chị em chúng ta đều đứng ở đây." Phương Hủy vỗ ngực bảo đảm.
"Cảm ơn." Mộc Tiểu Nhã cười.
———
Thứ bảy.
Buổi chiều 6 giờ 50, Mộc Tiểu Nhã cùng cha mẹ đúng giờ xuất hiện ở ghế lô Nguyệt Viên trong khách sạn Khải Duyệt, cùng người nhà họ Bạch chính thức gặp mặt.
Hai bên đều là người thông tình đạt lý[4], hơn nữa trước đó sớm đã liên lạc với nhau, vì vậy không khí hai bên khá hài hòa, đơn giản hàn huyên vài câu sau đó từng người ngồi xuống.
[4] Thông tình đạt lý (thấu tình đạt lý): thoả đáng cả về lí lẽ lẫn tình cảm (hợp với lẽ phải, thuận với lòng người).
Bốn người Bạch gia ngồi ở bên trái bàn tròn, còn ba người Mộc gia ngồi ở bên phải, người lớn hai bên ngồi song song với nhau.
"Thầy Mộc, hôm nay..." Bạch Quốc Du đang muốn mở miệng nói gì đó, lúc này, Bạch Xuyên ngồi bên cạnh bỗng nhiên không một tiếng động đứng lên.
Hành động đột ngột của Bạch Xuyên lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người. Người nhà họ Mộc chỉ cảm thấy kỳ lạ, không biết Bạch Xuyên muốn làm gì. Nhưng người nhà họ Bạch lại lo lắng sợ hãi, bởi vì hôm nay là trường hợp rất quan trọng, bọn họ sợ Bạch Xuyên bỗng nhiên làm ra cái gì đó, sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho cha mẹ Mộc Tiểu Nhã, sợ vợ chồng Mộc gia thật vất vả mới đồng ý hôn sự này lại do dự lần nữa.
Ngay cả Bạch Tranh, người vẫn luôn cảm thấy em trai mình và Mộc Tiểu Nhã không nên ở bên nhau cũng rất cảnh giác. Trước đây, Bạch Tranh cảm thấy không có Mộc Tiểu Nhã, một nhà bọn họ cũng có thể chăm sóc thật tốt cho Bạch Xuyên. Nhưng ngày đó cha mẹ mang những đoạn video giáo sư Phùng quay đến cho cha mẹ Mộc Tiểu Nhã xem, Bạch Tranh xem thật lâu sau cũng không đi vào giấc ngủ được, tuy có điểm không cam lòng, nhưng anh không thể không thừa nhận, Mộc Tiểu Nhã đối với em trai anh thật sự rất quan trọng.
Bạch Tranh chú ý đến từng hành động của em trai mình, nếu thấy có gì không đúng, sẽ lập tức ra tay ngăn cản.
Nhưng Bạch Xuyên cũng không hề làm gì, anh đứng lên, bước ra khỏi chỗ ngồi trong ánh mắt chăm chú của mọi người, sau đó đẩy chiếc ghế dựa của mình vào, khiến cho nó ngang hàng với ghế bên cạnh. Làm tốt hết thảy, anh lại quay đầu nhìn khoảng cách giữa mình và Mộc Tiểu Nhã, sau đó đi qua, kéo ghế bên cạnh cô...
Ngồi xuống.
"..."
Hoá ra là muốn ngồi cùng Mộc Tiểu Nhã.
Ngay lập tức, vợ chồng Mộc gia thoải mái cười, còn ba người Bạch gia một thân mồ hôi lạnh.