"Không có, chỉ hơi ngứa mà thôi." Mộc Tiểu Nhã không dám quay đầu lại, cả người cô lúc này đều không thích hợp.
Thật là xém chết người, tại sao mình lại như vậy, Mộc Tiểu Nhã cắn gối đầu, sắc mặt khó coi tự oán.
Bạch Xuyên vừa nghe Mộc Tiểu Nhã nói không sao, vì thế không nhịn được lại dùng tay nhẹ nhàng chạm vào một chút.
Lập tức cả người Mộc Tiểu Nhã nhảy dựng lên, không chút nghĩ ngợi hướng về phía sau quát to: "Đừng có sờ."
"..." Bạch Xuyên sớm đã rút về tay, lúc này vẻ mặt vô tội nhìn chăm chú Mộc Tiểu Nhã.
Mộc Tiểu Nhã đỏ mặt, cô biết mình vừa rồi phản ứng có hơi quá, nhưng cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy, chỉ cần ngón tay Bạch Xuyên đụng chạm đến eo cô một chút, cô liền khó chịu. Không, cũng không thể nói là khó chịu, chính là cơ thể có một loại tê dại không kiểm soát được, làm cô có chút khó nhịn còn có một chút mơ hồ cảm thấy thẹn.
Thật kỳ quái, trước kia cũng không phát hiện ra eo mình lại nhạy cảm như vậy.
"Tôi... thật xin lỗi." Bạch Xuyên chưa từng bị Mộc Tiểu Nhã lớn tiếng hung dữ như thế, sửng sốt một hồi lâu mới nhớ ra phải xin lỗi.
"Không phải, không liên quan đến anh, là... là quá ngứa, em nhất thời không nhịn được." Mộc Tiểu Nhã vội vàng giải thích.
"Thật xin lỗi." Bạch Xuyên vẫn xin lỗi.
"Đã nói không liên quan tới anh, vừa rồi anh không làm đau em."
"Xanh."
"Cái gì?" Mộc Tiểu Nhã sửng sốt, một lát mới phản ứng lại Bạch Xuyên đang nói tới eo cô, "Không có việc gì, không đau, da em vốn trắng, tuỳ tiện chạm vào chút cũng dễ bầm tím, qua hai ngày thì tốt rồi."
Bạch Xuyên gật đầu, nhưng trong đầu thế nào cũng không vứt đi được hình ảnh làn da hơi xanh kia, màu xanh nổi bật trên vùng lưng trắng như tuyết của Mộc Tiểu Nhã thật chói mắt.
"Tôi về sau... Tôi về sau..." Bạch Xuyên rất muốn nói anh về sau sẽ không bao giờ phát bệnh, nhưng trong lòng anh lại rất rõ ràng, chuyện này không phải chính anh có thể khống chế được, "Về sau tôi phát bệnh, em không cần lo cho tôi."
Chỉ cần lúc mình phát bệnh, Mộc Tiểu Nhã mặc kệ mình, mình sẽ không làm tổn thương đến Mộc Tiểu Nhã.
"Không được." Mộc Tiểu Nhã không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, có chút lời khi ở bệnh viện cô đã muốn nói.
Bạch Xuyên sửng sốt, khó hiểu ngẩng đầu, anh không hiểu vì sao Mộc Tiểu Nhã muốn cự tuyệt yêu cầu của mình. Thời điểm phát bệnh, anh không thể khống chế được cảm xúc và hành động của mình, cũng không muốn Mộc Tiểu Nhã bị thương, anh không muốn Mộc Tiểu Nhã chán ghét mình, anh sợ ngày nào đó Mộc Tiểu Nhã không chịu nổi bộ dáng anh phát bệnh sẽ rời đi.
"Tiểu Xuyên, vì sao anh muốn cầu hôn em?" Mộc Tiểu Nhã biết Bạch Xuyên không hiểu, vì thế kiên nhẫn dẫn dắt.
"Bởi vì, tôi muốn em làm bạn đời của tôi." Vấn đề này Bạch Xuyên đã từng trả lời Mộc Tiểu Nhã.
"Không sai, mỗi người đều cần một người bạn đời, bởi vì bạn đời vừa có thể làm bạn, vừa chăm sóc lẫn nhau." Mộc Tiểu Nhã nói, "Anh biết ý nghĩa của việc này là gì không? Chính là khi một người gặp khó khắn thì một người sẽ xuất hiện hỗ trợ. Em là vợ anh, nếu ngay cả khi anh phát bệnh em cũng mặc kệ, thì em cũng không có đủ tư cách làm vợ. Một cái không hợp, kết quả là sẽ cùng nửa kia của mình ly hôn, anh muốn ly hôn với em à?"
Bạch Xuyên hoảng sợ lắc đầu, anh không cần, anh không cần ly hôn với Mộc Tiểu Nhã.
"Nếu anh không muốn, về sau không được lại nói những lời như vừa rồi nữa." Mộc Tiểu Nhã yêu cầu.
"Nhưng... lúc tôi phát bệnh, tôi không kiểm soát được bản thân, tôi không muốn làm tổn thương em." Bạch Xuyên không muốn Mộc Tiểu Nhã cùng anh ly hôn, cũng không muốn thương tổn đến Mộc Tiểu Nhã, hai lựa chọn anh đều không muốn, anh có chút khó chịu, anh không biết nên làm cái gì bây giờ.
Trong tư duy đơn giản của Bạch Xuyên, anh chưa từng rối rắm như vậy, tựa như một con thú nhỏ bị nhốt ở ngã tư đường, mờ mịt nhìn xung quanh, không biết nên chạy theo hướng nào mới có thể tránh thoát khỏi bánh xe lăn.
"Hít sâu, hít sâu, Tiểu Xuyên, bình tĩnh lại." Mộc Tiểu Nhã phát hiện cảm xúc của Bạch Xuyên bỗng nhiên lại không đúng, lập tức hoảng sợ, cô thế nào cũng không nghĩ tới mấy câu mình nói có thể làm cảm xúc Bạch Xuyên dao động lớn như thế. Cô lớn tiếng kêu tên Bạch Xuyên, cố gắng gọi lại tâm trí anh, nhưng Bạch Xuyên lại bị hãm ở trong chính ý thức của mình. Mộc Tiểu Nhã không có cách nào, chỉ có thể học theo bộ dáng trước kia của bà Bạch, mạnh mẽ cố định đầu Bạch Xuyên lại, làm trán hai người chạm vào nhau, làm hai mắt anh nhìn thẳng vào hai mắt của mình.
"Tiểu Xuyên, em là Tiểu Nhã, anh nhìn em, nhìn em." Mộc Tiểu Nhã liên tục nói, rốt cuộc, Bạch Xuyên dường như nhận ra người con gái trước mặt, hô hấp anh dần dần ổn định lại, con ngươi lo âu dần có tiêu cự.
"Tiểu Nhã ~~" Bạch Xuyên gọi tên Mộc Tiểu Nhã, mồ hôi theo gương mặt chảy xuống, biểu tình của anh tràn đầy mỏi mệt.
"Nhắm mắt, bình tĩnh lại."
Bạch Xuyên nghe lời nhắm mắt lại, tùy ý để trọng lượng của mình dồn trên trán Mộc Tiểu Nhã, anh thích cảm giác này, cũng thích khoảng cách lúc này của hai người, phảng phất mỗi một lần hô hấp đều có hơi thở của Mộc Tiểu Nhã. Làm cho anh an tâm, không hề mỏi mệt.
"Tôi... có phải thiếu chút nữa lại phát bệnh không?"
Thật lâu sau, khi Mộc Tiểu Nhã cho rằng Bạch Xuyên đã ngủ, Bạch Xuyên bỗng nhiên lên tiếng. Âm thanh của anh thực nhẹ nhàng chậm chạp, hiển nhiên đã từ cảm giác lo âu vừa rồi thoát ra, nhưng cảm xúc của anh cũng không tốt lắm, thoạt nhìn có chút uể oải.
Mộc Tiểu Nhã hít sâu một hơi, buông tay ra, để Bạch Xuyên nhìn thẳng vào mình, sau đó lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
"Anh xem, anh vừa rồi cũng không có làm tổn thương em." Mộc Tiểu Nhã tràn đầy vui mừng nói.
"..." Bạch Xuyên ngốc ngốc nhìn Mộc Tiểu Nhã.
"Anh xem, vừa rồi tuy rằng thiếu chút nữa anh đã phát bệnh, nhưng cũng không thương tổn đến em, anh khống chế được." Mộc Tiểu Nhã tiếp tục nói, "Điều này chứng tỏ, anh không phải mỗi lần phát bệnh đều sẽ không chịu khống chế, anh có thể tự kiểm soát được đúng không?"
Bạch Xuyên mờ mịt nghe, trí nhớ anh từ nhỏ đều rất tốt, cơ hồ có thể nhớ được dù chỉ gặp qua một lần, nhưng một khi phát bệnh, ký ức trở nên đặc biệt mơ hồ. Anh không nhớ rõ trước kia mình có chủ động khống chế được cảm xúc của bản thân không, nhưng cứ cho là có thì cũng nhất định là rất ít, bằng không bà nội cũng sẽ không lo lắng như vậy.
"Lúc trước ở bệnh viện, anh nói với em, anh nói là bởi vì đèn trên tường phát ra âm thanh kỳ quái, ồn ào khiến anh đau đầu đúng không?" Mộc Tiểu Nhã thấy Bạch Xuyên không nói lời nào, tiếp tục kiên nhẫn dẫn dắt.
Bạch Xuyên gật đầu.
"Vậy anh vừa nghe đến liền phát bệnh, hay là lắng nghe một lúc sau mới phát bệnh?"
"Lắng nghe một lúc." Bạch Xuyên mất mát nói, anh vẫn luôn nỗ lực nhẫn nại, nhưng vô luận anh có kiên trì thế nào, cuối cùng vẫn mất đi lý trí.
"Vậy nếu ngay từ đầu lúc nghe được âm thanh, chúng ta liền tắt đèn đi thì anh có phát bệnh không?" Mộc Tiểu Nhã hỏi.
Bạch Xuyên lắc đầu.
"Đây chính là phương pháp, về sau em sẽ giúp anh tắt đèn." Mộc Tiểu Nhã nói.
Bạch Xuyên lẳng lặng nhìn Mộc Tiểu Nhã.
"Tiểu Xuyên, chúng ta làm một cái ước định đi." Mộc Tiểu Nhã nói, "Em không ly hôn với anh, anh cũng không muốn tổn thương em đúng không?"
"Ừ." Bạch Xuyên gật đầu thật mạnh.
"Chúng ta bây giờ sẽ làm một cái ước định, về sau nếu anh cảm thấy bản thân có chỗ nào không thoải mái, trước tiên anh phải nói cho em. Nếu lại có bóng đèn phát ra tiếng kỳ quái ồn ào, em sẽ đi tắt giúp anh, còn nếu không phát hiện ra là vì điều gì, em sẽ giống như vừa rồi ôm anh, như vậy anh sẽ không phát bệnh." Mộc Tiểu Nhã tràn đầy chờ mong hỏi, "Được không?"
"Tôi không muốn em chán ghét tôi." Bạch Xuyên gian nan nói.
"Vì sao anh lại cảm thấy em sẽ chán ghét anh?" Mộc Tiểu Nhã không rõ, vì sao Bạch Xuyên lại kết luận mình sẽ chán ghét anh, đây cũng không phải lần đầu anh nói không muốn cô chán ghét anh.
"Bà nội nói..." Bạch Xuyên nói, "Không phải mỗi người đều có thể vô hạn bao dung lúc tôi phát bệnh, cho nên, tôi cố gắng muốn khống chế cảm xúc của mình, tận lực không phát bệnh nữa, như vậy người khác mới không chán ghét tôi. Như vậy, chờ lúc bà đi rồi, tôi mới có thể tự mình sinh hoạt. Như vậy, chờ đến lúc tôi có bạn đời, bạn đời sẽ không chán ghét tôi."
So với lúc mới cầu hôn, Bạch Xuyên nói chuyện đã lưu loát hơn rất nhiều, nhưng anh dùng tốc độ trôi chảy để nói điều này khiến Mộc Tiểu Nhã cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Tôi không muốn em chán ghét tôi. Tôi sợ em sẽ giống như lúc trước, thời gian rất dài cũng không để ý tới tôi."
Mộc Tiểu Nhã nhăn mũi hỏi: "Khi nào mà anh nói thời gian rất dài em không để ý tới anh?"
"Lúc tốt nghiệp cấp Ba." Bạch Xuyên nói, "Ngày đó em tới nhà của tôi, tôi phát bệnh, bà nội bảo em trở về, sau đó toàn bộ thời gian nghỉ hè em đều không xuất hiện lại. Sau đó em lên Đại học, lại càng không tới."
Mộc Tiểu Nhã nghĩ tới, ngày đó là ngày ra điểm thi Đại học, điểm của cô phát huy vượt xa lúc bình thường, đạt điểm rất cao. Cha mẹ thật cao hứng, cho cô một số tiền cùng bạn học đi ra ngoài du lịch. Ngày đó cô chạy tới chính là muốn đem tin tức tốt này nói cho Bạch Xuyên, bởi vì sở dĩ cô có thể làm tốt như vậy, có một nửa nguyên nhân là bởi vì Bạch Xuyên giúp cô tổng kết lại trọng tâm ôn tập.
Nhưng ngày đó cô mới đi tới cửa đã nghe thấy bên trong có một chút tiếng kỳ lạ, sau đó bà Bạch đi ra bảo cô trở về. Cô không nghĩ nhiều, liền rời đi, lúc sau, cô vội vàng điền nguyện vọng, lại đi du lịch, thăm người thân, chuẩn bị khai giảng, suốt một kỳ nghỉ hè đều vô cùng bận rộn.
Chờ tới lúc lên Đại học, cô bắt đầu sống ở trong trường. Có một vòng tròn lớn hơn và nhiều thứ để học hơn, thời gian cô về nhà cũng ngày càng ít. Ngẫu nhiên cuối tuần mới về, cũng lại vội vàng tới vội vàng đi, không còn giống như trước đây có một chút thời gian rảnh liền đến nhà bà Bạch.
"Thật xin lỗi." Mộc Tiểu Nhã bỗng nhớ tới bà Bạch lúc hấp hối dùng hết sức nói với cô câu nói kia.
"Tiểu Nhã, thế giới của Tiểu Xuyên rất nhỏ, cơ hồ chỉ có thể chứa được mình nó. Nhưng khi nó vì người nào đó mà mở rộng cửa lòng, người kia sẽ là toàn bộ thế giới của nó."
Cho nên, khi cô đầy vui sướng nghênh đón một thế giới mới, cũng đồng thời đi lạc khỏi thế giới của Bạch Xuyên, để Bạch Xuyên một mình lẻ loi lưu tại nơi đó.
Mộc Tiểu Nhã biết chuyện này cũng không phải lỗi của cô, không ai nên trở thành thế giới của người khác, cũng không ai nên vì người khác mà sống. Nhưng chỉ cần cô nghĩ đến Bạch Xuyên một người cô độc ngồi trong thế giới của chính mình, chờ mình trở về, liền khó chịu muốn khóc.
Lần này cô để Bạch Xuyên đợi 4 năm, sau đó cô đã trở lại. Nhưng đời trước, cô khiến Bạch Xuyên đợi 8 năm, cuối cùng cũng không thể trở lại trong thế giới của anh.
"Đừng khóc." Bạch Xuyên dùng ngón tay vụng về lau nước mắt trên mặt Mộc Tiểu Nhã.
"Tiểu Xuyên, về sau em sẽ không." Mộc Tiểu Nhã kéo tay Bạch Xuyên, nghiêm túc bảo đảm, "Em cam đoan với anh, em sẽ không bởi vì anh phát bệnh liền chán ghét anh, cũng sẽ không bởi vì điều này mà rời khỏi anh."
"Ừ." Bạch Xuyên gật đầu thật mạnh, trong lòng có chút cao hứng. Anh tin tưởng lời Mộc Tiểu Nhã nói, chỉ cần là cô nói, anh đều nguyện ý tin tưởng.
"Vậy anh cũng đáp ứng em, về sau có chỗ nào khó chịu đều nói cho em biết, như vậy em mới có thể giúp anh."
"Ừ." Bạch Xuyên gật đầu, Tiểu Nhã sẽ không bởi vì mình phát bệnh mà chán ghét mình, cho nên mình muốn nỗ lực không phát bệnh.
"Nói tốt, ngoéo tay." Mộc Tiểu Nhã vươn ngón út của mình ra.
Nhìn Mộc Tiểu Nhã gợi lên ngón út, khóe miệng tươi cười của Bạch Xuyên dần dần mở rộng. Anh nhớ rõ, lần đầu tiên họ gặp mặt, Mộc Tiểu Nhã không cẩn thận dẫm vào một gốc hoa trong vườn của bà nội. Cô bắt anh phải ngoéo tay, không được nói cho bà nội, anh bất động, Mộc Tiểu Nhã liền mạnh mẽ kéo ngón tay anh lên.
"Đã ngoéo, anh không được đi cáo trạng."
Anh không cáo trạng, bởi vì cây hoa kia, qua hai ngày sau lại chính mình lớn tốt, bà nội căn bản không có phát hiện ra.
"Anh thật giữ chữ tín, chúng ta về sau làm bạn đi." Sau đó Mộc Tiểu Nhã liền đơn phương cùng anh trở thành bạn bè.
"Ngoéo tay." Lúc này đây, Bạch Xuyên chủ động câu lấy ngón tay Mộc Tiểu Nhã.
Lúc này đây, không phải là Mộc Tiểu Nhã đơn phương hứa hẹn.