Chương 7

65 5 2
                                    

Dư Chân Hiên lúc này cảm giác như đang ở trên thiên đường. Hai tay cậu ôm thật chặt, không muốn thả lỏng chút nào, sợ rằng bản thân ôm chưa đủ chặt, anh ấy sẽ lại chạy đi, miệng cứ liên tục:

- Cuối cùng cũng tìm được anh rồi! Tìm được rồi!

- Anh từng nói, không bỏ cuộc thì sẽ có cơ hội. Em đã luôn tìm anh! Em tìm anh 12 năm rồi!
 
Lại nói tiếp:

- Lâu rồi không gặp! Anh sống có tốt không?

- Buông tôi ra!- nhưng đáp trả lại chỉ có câu nói lạnh lẽo.

- Trả lời câu hỏi của em trước đã. Anh sống có tốt không?- nhưng điều Chân Hiên thật sự muốn biết là bao năm qua không có cậu anh ta vẫn sống tốt chứ? Hay cũng giống cậu, giằng vặt sống qua ngày?.

- Rất tốt!- Chân Hiên lại cảm thấy vui vẻ, thật may, anh ấy sống tốt, không có mình anh ấy sống rất rốt a..

- Buông ra!- Lại là câu nói ấy, Chân Hiên nghĩ:" có phải anh ấy đang giận mình không?". Nên giọng nói mang theo chút nhõng nhẽo:

- Không muốn đâu.

Thủ Nhất lớn tiếng:

- Buông tôi ra, bây giờ cậu không con là trẻ con nữa rồi! Đừng giống như trước đây nữa.

Nhưng Chân Hiên lại nhất quyết không buông tay:

- Không muốn- hay tay càng siết chặt lấy, sợ nếu lỏng thì anh ấy sẽ đẩy cậu ra. Nhưng sợ thì sợ nhưng điều đó vẫn xảy ra.

Bùi Thủ Nhất sau đấy cứ nhất quyết gỡ bằng được tay Chân Hiên ra. Nhưng càng gỡ đến cậu càng siết chặt đến đấy, nhưng với sự chênh lệch thể lực thì cuối cùng cũng thoát ra được, có chút hơi đẩy người đang ôm chặt. Làm Chân Hiên đứng có chút mất thăng bằng mà xém ngã. Cả cơ thể quay lại đối diện với cậu.

- Anh đừng trốn em nữa! Em đã tìm anh suốt 12 năm rồi!- 'mệt rồi' nhưng lại nhận lại câu nói:

- Tôi không bắt cậu tìm tôi!

Miệng đang nói nhưng chân lại cứ tiến đến gần người ấy. Thủ Nhất hai tay bất giác đẩy ra:

- 12 năm trước tôi lựa chọn ra đi! 12 năm sau cũng như vậy.

Dư Chân Hiên lúc này như không hiểu được mấy phần trong lời nói ấy. Hai mắt cũng đỏ dần như sắp khóc nhưng lại không khóc. Thủ Nhất bước thật nhanh khỏi nơi ấy. Cậu cũng chỉ biết đứng bất lực nhìn theo, hét thật lớn:

- Bùi Thủ Nhất!- chân đuổi theo, nhưng lại chùng bước khi anh ấy quay lại chỉ thẳng vào cậu như lời cảnh cáo, Chân Hiên lúc này lại cười thật tự nhiên hết sức có thể để kìm hãm những giọt nước mắt không thể rơi xuống, nói:

- Em sẽ không bỏ cuộc đâu!

Thấy người ấy tiếp tục bước nhanh lại sợ không nghe thấy liền dùng hết sức hét thật to:

- Anh có nghe rõ không?.... Em sẽ không bỏ cuộc đâu!

Hét đến cổ họng đau rát, lại lẳng lặng rời đi. Sợ rằng nếu tiếp tục ở lại sẽ không kìm nén nổi cảm xúc của mình.

[TIỂU THUYẾT ĐAM MỸ NGƯỢC] Hẹn Không Gặp Lại {CP NHẤT HIÊN}Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ