Trương Triết Hạn vô lực nằm dài trên giường vùi đầu trong chăn không ngừng suy nghĩ về việc làm hôm nay của mình. Mặc dù không muốn nhưng chuyện này đã được định đoạt anh không thể từ chối được đành phải ngậm ngùi nghe theo.
Nhưng càng nghĩ Trương Triết Hạn lại càng bực tức vì cái thái độ của người con trai kia đúng là quá kiêu ngạo rồi.- Aaa...chết tiệt! Tên đáng ghét!
Trương Triết Hạn bực dọc đấm mạnh vào chiếc gói đáng thương trên giường.
Lăn lộn trên giường một lúc thì anh dường như nhớ ra cái gì đó,
- Mà...hắn tên gì nhỉ?Lục lọi trong trí nhớ mãi mà vẫn chưa nghĩ ra, Trương Triết Hạn anh không thèm nghĩ nữa liền chạy vào phòng tắm rữa sạch sẽ rồi leo lên giường vùi vào đống chăn mà ngủ như chưa có chuyện gì.
***
Buổi sáng hôm đó....Trương Triết Hạn đi tới nhà hàng được hẹn trước, hôm nay anh có hẹn với người mẹ nuôi, vì không muốn để bà đợi nên anh đến sớm hơn một tiếng trước giờ hẹn, đã hai năm chưa gặp lại bà nên Trương Triết Hạn rất mong chờ được nhìn được ôm lấy bà.
Bà nhận nuôi Trương Triết Hạn từ lúc anh 10 tuổi nhưng chỉ chăm sóc Trương Triết Hạn được hai năm thì bà phải sang Anh Quốc, mặc dù rất yêu thương Trương Triết Hạn nhưng vì nỗi khổ tâm bà không không muốn gia đình biết đến Trương Triết Hạn nên đành gửi anh cho một người bạn mà bà rất tin tưởng để chăm sóc.
Đến nay đã mười năm, bà rất ít khi về nước nếu có về cũng chỉ vì công việc của chồng nhưng bà vẫn sắp xếp thời gian để gặp được Trương Triết Hạn. Mặc dù không sống cùng bà nhưng Trương Triết Hạn vẫn rất yêu thương và tôn trọng bà giống như là mẹ ruột của mình.
Ít phút sau chiếc xe của của Phu nhân đã đến nhà hàng, bà xuống xe đi vào trong, tránh để làm Trương Triết Hạn sợ bà đã dặn dò nhân viên không được nói thân phận của mình trước mặt Trương Triết Hạn. Từ lúc nhận nuôi anh bà chưa từng nói cho anh biết bà là ai.
Quản lý của nhà nhà hàng nhìn thấy Phu nhân liền đi ra đón tiếp,
- Người đã đến chưa? - bà cất giọng vừa đi vừa vừa nói với phục vụ.- Thưa Phu nhân! Cậu ấy đang ở bên trong!
- Đừng làm thằng bé khó xử! Lát nữa Cung thiếu đến thì đưa nó tới gặp ta!
- Vâng, thưa Phu nhân! - người phục cụ cuối đầu nhận việc rồi đưa bà đến nơi Trương Triết Hạn đang ngồi.
Trương Triết Hạn thì đang nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ không biết mẹ đã đến chưa, đường phố bây giờ thay đổi bà có đến đây được không. Trương Triết Hạn muốn ra sân bay đón bà nhưng bà lại nhất quyết không cho anh đành ngồi đây chờ đợi.
Đến khi ngoài cửa có tiếng gọi anh mới trở về hiện thực nhìn về phía cửa,
- Hạn Hạn! - bà quay qua nói phục vụ mang thức ăn lên rồi đi tới phía Trương Triết Hạn.- Mẹ! - anh vui mừng chạy tới ôm lấy bà, thật sự Trương Triết Hạn anh đã xem người này như là mẹ ruột của mình rồi dù không ở gần bà nhưng anh lại cảm thấy bà rất thân thuộc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Tuấn Hạn ] Tiểu Triết! Đừng Khóc !
FanficCP: Cung Tuấn x Trương Triết Hạn "Sau buổi xem mắt bất đắc dĩ, hắn và anh về chung một nhà nhưng vốn không xem trọng cuộc hôn nhân này nên hắn luôn tỏ ra lạnh nhạt gắt gỏng vô tâm đối với anh, cho đến khi nhìn thấy tiểu kiều thê bật khóc nức nở tro...