Phần 25 ( Âm mưu )

435 54 7
                                    

- Cẩn Minh, chuyện này là sao đây? Ngươi biết rõ mà vẫn để nó tự tung tự tác?

- Mẹ à...chuyện này thật ra...

Ông ấp úng nữa ngày cũng không biết nên mở lời thế nào, Cung phu nhân đứng bên cạnh còn cảm thấy bực bà liền kéo ông xuống tự mình nói.

- Thưa mẹ, hôn ước của Tiểu Tuấn đã được định ước từ nhỏ, vã lại bọn trẻ cũng đã có tình cảm với nhau. Gia tộc chúng ta xưa nay cũng chưa bao giờ có chuyện thất hứa với người khác. Mong mẹ đừng nên vì chuyện của Tiểu Tuấn mà quên đi lời hứa của gia tộc!

- Vậy sao? Vậy phải để nó đưa một gã đàn ông về làm dâu của Cung gia mới hợp tình hợp lý sao? Lâm Lạc Vân, cô dù gì cũng là cô con dâu mà ta coi trọng, nhưng không có nghĩa là cô được quyền quyết định tất cả mọi thứ!

- Con không có ý đó, thưa mẹ!

Nhìn thấy thái độ bình tĩnh của Lạc Vân thì biết chắc bà ấy đã toan tính chuyện này từ lâu, sẽ không có chuyện đổi trắng thay đen. Thế nhưng người có quyền lực nhất vẫn là bà.

Bên trong thư phòng lạnh lẽo, Cung Tuấn nghiêm chỉnh đứng đối mặt với bà chờ đợi câu hỏi từ bà ấy, chốc lát lại nhìn xuống đồng hồ rồi lại thở dài. Thấy hắn như vậy bà vẫn không chút tức giận, dịu giọng nói.

- Ta làm mất thời gian của cháu sao?

Hắn lại nhàn nhạt gật đầu, càng khiến bà không thể không giận.

- Thằng nhóc này, cháu định chọc tức ta đấy à?

Hắn vẫn giữ im lặng, đưa đôi mắt tội nghiệp lên nhìn bà. Đột nhiên bị ánh mắt đó làm cho xiêu lòng, bà liền không thèm nhìn nữa.

- Phía bên Anh đang gặp chút rắc rối, ta muốn cháu qua đó điều hành lại tập đoàn, một tuần nữa cháu mau chuẩn bị đi!

- Không phải ba vẫn đang điều hành tốt đó sao? Vẫn hoạt động bình thường sao bà lại muốn cháu sang đó?

- Bởi vì ta không muốn cháu ở đây làm mất mặt Cung gia!
- Cung Tuấn, cháu là người thừa kế của gia tộc sao có thể tùy tiện kết hôn với một tên đàn ông chứ?

- Kết hôn và thừa kế là hai chuyện khác nhau, cháu sẽ vẫn làm tốt việc của mình!

- Nhưng còn tương lai thì sao, kể cả chuyện con cái, một tên đàn ông thì sao có thể... Ta không muốn Cung gia sau này tuyệt tử tuyệt tôn!

- Vậy thì Lão phu nhân...bà hãy tìm người khác để kế thừa! Cháu cũng không để tâm về vấn đề đó!

Cung Tuấn nhún vai tỏ vẻ bất cần, sự nghiệp của hắn đang trên đà phát triển có thể xem là sánh ngang với đống tài sản kết xù đó của Cung gia rồi, nên hắn chẳng cần lo lắng gì.

- Cung Tuấn à, cháu còn trẻ tương lai sau này có thể sẽ gặp được một cô gái khác tốt hơn thì sao? Đừng vì thú vui nhất thời mà từ bỏ những thứ tốt đẹp, biết đâu người đó lại không thật lòng với cháu, còn cháu lại vì y mà để tâm như vậy, có đáng không?

-...!

Rời khỏi thư phòng, Cung Tuấn cứ như người mất hồn trong đầu lặp đi lặp lại câu nói của Lão phu nhân, hắn một chút cũng không biết bản thân đang lo sợ điều gì, chỉ trong thời gian ngắn như vậy hắn chưa thể hiểu hết về Trương Triết Hạn, liệu có như bà ấy nói, rằng hắn chỉ đang hứng thú với một người mà người đó chưa chắc đã thích hắn, vậy sau này hắn phải làm sao từ bỏ hay là vẫn xem như không có gì tiếp tục đơn phương một mình.

[ Tuấn Hạn ] Tiểu Triết! Đừng Khóc !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ