Phần 7 ( Đừng hôn nữa )

1K 77 7
                                    

Trương Triết Hạn sau khi vùng vẫy chiến đấu kịch liệt nhưng Cung Tuấn vẫn không chịu thả anh đi, anh mệt mỏi nằm trong lòng Cung Tuấn mà ngủ thiếp đi, Cung Tuấn chỉnh lại tư thế để anh nằm được thoải mái hơn, cậu nhè nhẹ vỗ lưng anh, cả người Trương Triết Hạn mềm nhũn nhão nhão dựa vào ngực của cậu.
Cung tuấn thử đưa tay sờ nhẹ lên má phím hồng của anh, cảm giác rất mềm càng sờ càng thấy thích.

Có vẻ thơm nhỉ?

Cậu tò mò nâng mặt anh lên, đưa mũi xuống ngửi ngửi cái má phún phính của anh hết trái rồi phải, hết ngửi rồi lại hôn khắp khuôn mặt.
Trương Triết Hạn ngủ rất say, dù cậu có làm gì anh cũng không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Môi mỏng trượt dần xuống cần cổ xinh đẹp để lại dấu hôn trên da thịt trắng ngần hết sức kinh diễm.

Nhưng cậu chợt bừng tỉnh lại như nhớ ra gì đó, sắc mặt bổng thay đổi cậu nhẹ nhàng để Trương Triết Hạn nằm xuống sofa chỉnh sửa lại áo quần cho anh rồi trở lại bài làm việc trầm mặc suy nghĩ.

Cung Tuấn! Mày là đang làm cái gì vậy?

Cậu không biết mình là đang làm gì, tại sao lại có cảm giác đó, cảm giác anh rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ. Tại sao lại làm ra mấy cái hành động đó? Lại trầm mê lưu luyến như vậy?
Rõ ràng trước đó cậu không hề có cảm giác gì với Trương Triết Hạn càng không có ý định đi xa hơn, đơn giản chỉ là hôn nhân trên hợp đồng sao bây giờ lại...

Sao lại đau lòng...?

Cung Tuấn càng nghĩ càng rối mệt mỏi dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi nhưng vừa nhắm mắt bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Văn Viễn bước vào với đóng giấy tờ trên tay.

- Cung tổng, Tử Yên đã xử lý xong, còn chuyện của anh Trương đã có thông tin!

- Nói!

- Ba mẹ anh ấy mất lúc anh ấy mới 10 tuổi, sau đó được một người nhận làm con nuôi nhưng danh tính người này họ không tra được. Quan hệ gần đây của anh ấy chỉ có ông chủ ở Trà Quán, Chủ Tịch phu nhân và chúng ta thôi!

- ...

- Theo tôi thấy, anh Trương chắc không có ý đồ xấu đâu!

- Cậu nghĩ vậy sao?

- Anh ấy có lẽ là vô hại với chúng ta, với lại...
Văn Viễn ậm ừ không biết có nên nói ra hay không nữa.

- Làm sao?

- Với lại, anh ấy cũng rất dễ thương còn xinh đẹp như vậy sao giống người có ác ý chứ!

Văn Viễn vừa nói vừa cười ngốc nghếch nghĩ đến lúc nãy thấy Trương Triết Hạn cứ ngoe ngoảy trong người Cung Tuấn thì lại thấy anh cực kỳ đáng yêu.

Cung Tuấn tức giận quăng cho cậu ánh mắt hình viên đạn đâm thẳng vào người Văn Viễn cậu liền không dám cười nữa.
- Quản cái miệng cậu cho tốt!

- Vâng!

- Dù sao thì vẫn phải đề phòng cậu ta, tôi vẫn không chắc cậu ta có thật sự trong sạch hay không!

***

Ở một nơi khác trong ngôi biệt thự hào môn thế gia, một đám người áo đen đang xếp thành hàng chờ lệnh từ cậu chủ nhỏ của họ, căn phòng nồng nặc mùi rượu mùi thuốc lá mùi nước hoa của những tiểu mỹ thịt tươi trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng manh uốn éo rên rĩ.
Cung Nghi ngồi ở trên cao nhìn xuống bật cười khoái chí gương mặt hết sức thỏa mãn, hắn kéo một tiểu mỹ nam ngồi trên đùi hắn rồi cầm ly rượu từ từ tưới lên khắp người tiểu mỹ nam đó.

[ Tuấn Hạn ] Tiểu Triết! Đừng Khóc !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ