Chương 54.1: Đại Kết Cục

572 77 0
                                    

Ngày 6 tháng 1 chính là sinh nhật của Mii.

Cậu với cô chưa từng có một ngày sinh nhật riêng lẻ nào. Ngoại trừ năm nay.

Tuy thật không phải khi mọi người đang hả họng nằm trong bệnh viện chờ đút cháo. Bản thân thì lại đi chơi cùng cô bạn thân, nhưng biết làm thế nào đây. Cậu không muốn Mii cứ ngày ngày ủ dột như vậy.

Manjirou cảm nhận được tâm trạng buồn bã của cô, nhưng cũng không gặn hỏi gì.

Cậu chỉ mong muốn cô vui vẻ hơn một chút, mà ngày mai lại chính là ngày thích hợp nhất. Nên sau khi từ bệnh viện đi về nhà, cậu đã nhanh chóng chụp lấy vai của Ema. Cùng cô bé dạo khắp Shibuya chỉ để mua một món quà sinh nhật.

Cho đến khi cầm trên tay chiếc dây chuyền bằng bạc, móc nối ở chính giữa một đóa anh đào màu lam nhạt. Cậu mới thỏa mãn cất nó vô hộp nhung, bản thân thì không ngừng cười ngốc nghếch.

Ema khinh thường với điệu bộ như vậy của ông anh trai. Nhưng Manjirou nào có quan tâm người khác nghĩ gì. Cậu vui vẻ thì đấy là chuyện của cậu, đối với người ngoài không có nửa điểm liên quan.

"Ngày mai anh tính đi chơi mảnh đấy à?"

Ema với đôi mắt cá chết nhìn anh trai mình, cô bé bĩu môi một tiếng. Đứng bên cạnh không quên móc mỉa mấy câu.

"Thì em cứ cư xử như bình thường là được, cho anh xin 2 tiếng thôi."

Ema không nhỏ nhen tới mức đó. Dù sao Draken còn đang nằm trong bệnh viện cô đơn kia, cô cũng không thể kè kè bên cạnh Mii được. Hơn nữa, thấy Manjirou bày mưu tính kế ghê gớm như vậy, mà nhỡ vì cô bé mà kế hoạch tanh bành thì cũng tội lỗi lắm.

"Mai em không tham gia đâu, em cũng sẽ nói với tụi Mitsuya. Cứ yên tâm đi chơi với Mii neesan đi."

Manjirou hài lòng gật gật đầu:"Ngoan ngoãn lo liệu cho tốt, nếu vui thì anh mua quà về cho."

"Thôi không cần, anh đi mà lo cho xong chuyện của anh đi đã kìa."

_______________

Mizu đứng trước mặt anh, ngồi trên chiếc xích đu ở gần công viên. Thấy Takemichi đi tới, cũng chỉ gật đầu chào một cái. Sau đó lại tiếp tục lấy đà dưới chân, đu thật mạnh.

Anh bước đến gần cô, ngồi xuống ở cái xích đu bên cạnh.

"Cậu gọi tớ ra đây có chuyện gì không?"

Mizu cũng không vội đáp, điềm tĩnh gật đầu.

Anh cũng đã quen với tính cách trầm ổn này của cô. Cũng không quá khó chịu, chỉ là ngồi bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi cô nói.

"Em gái trên danh nghĩa của tớ chết rồi."

Takemichi khẽ giật mình, tuy anh không rõ lắm về gia đình của cô. Nhưng người thân chết ắt hẵn sẽ rất đau lòng, cho dù giữa hai người có không chung dòng máu đi chăng nữa.

"V-vậy sao, cậu đừng quá đau lòng. Cô bé là vì bệnh tật nên mới mất sao?"

Cô nhàn nhạt lắc đầu:"Không phải, là tớ giết nó."

[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Thủy Lạc Vô TìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ