34

1K 70 0
                                    

Jennie rũ mắt, khóe miệng cong thành một đường cong cố chấp, không chút do dự nói ra: "Không được."

Ông cụ bỗng chốc trầm mặt xuống, cầm lấy cây gậy tức giận mà gõ gõ đất: "Cô... cô... chẳng lẽ cô còn ép hôn người ta sao?"

Jennie nâng mắt lên, nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn Chaeyoung một cái.

Cho dù nội tâm thật sự nghĩ như vậy, nhưng hiển nhiên không thể nói ra khỏi miệng được, một bên cô dùng ngữ khí không buông tay, bên kia lại đè nặng khóe miệng đang cong lên: "Không phải."

"Vậy cô không màng ý kiến của Tiểu Chaeng, một hai phải kết hôn là muốn làm cái gì?"

Jennie không đáp.

Ông cụ hiểu được, ông bảo Chaeyoung đi ra ngoài: "Tiểu Chaeng, con đi trên lầu lấy mấy bức tranh của ông nội cất chứa đi, ngày mai đi thăm ba con."

Chaeyoung "vâng" một tiếng.

Phòng ngủ chỉ còn lại hai ông cháu bọn họ, ông cụ bây giờ mới không nhanh không chậm mà mở miệng: "Đừng diễn nữa."

"Nói đi, trong lòng cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì?"

Từ lúc Jennie mở miệng nói câu đầu tiên, trong lòng ông đã có hồ nghi. Dựa theo ngày xưa, đừng nói làm Jennie nhận sai, ngay cả làm cô cúi thấp đầu một chút cũng không có khả năng.

Ông cụ nhìn ra được trong lòng Jennie có tâm sự, hiển nhiên những lời đó chỉ cần Chaeyoung ở đây, cô tuyệt đối sẽ không mở miệng nói.

Ánh mắt đen nhánh của cô dừng ở một chỗ, lông mi trên đôi mắt cư nhiên đang run rẩy.

Dáng vẻ này của cô, ông cụ nhìn thật sự hiếm lạ: "Như thế nào? Tiểu Chaeng khóc thành như vậy, cô còn ấm ức được?"

Jennie là người cường đại sẽ không ấm ức, cho dù cô có ấm ức cũng sẽ không nói ra ngoài.

Phép tắc của cô, là con sư tử mạnh mẽ không cần người khác đồng tình.

Đồng tình là một loại thương hại, là ý nghĩa của sự thất bại.

Ông cụ hướng dẫn từng bước: "Con thật tình muốn cưới Tiểu Chaeng có phải hay không?"

Jennie không chút do dự gật đầu.

"Nếu thật tình muốn cưới con bé, thì phải đối xử thật tốt với người ta, cả đời dài như vậy, ngày tháng sau này cũng càng lâu, vì sao một hai phải tranh giật kết hôn ngay bây giờ?"


Khóe miệng Jennie càng mím chặt, có vẻ càng là không vui, nói ra nói cũng rầu rĩ: "Chaeyoung cô ấy... không thích con."

Khi nói xong, cô tựa hồ có chút buồn rầu: "Cô ấy thích La gia."

Cô không có nói thẳng Chaeyoung thích Jisoo, nhưng ý cũng không có sai lắm.

Ông cụ không tin: "Con bé nói với con rồi?"

Jennie lắc đầu, nhớ tới lần đó mình đi La gia tìm nàng.

Vừa nói đến điều này, ngữ khí của cô từ bắt đầu có thu liễm, biến thành không vui: "Cô ấy không cho con gặp bác Park, lại cho phép ông ấy uống rượu với người nhà La gia."

Ngàn chữ triệu câu tổng kết thành một câu: "Cô ấy thay đổi."

Ông cụ thở dài, Jennie thông minh đến cực điểm, nhưng về tình yêu lại quá dốt nát: "Nếu Tiểu Chaeng thay đổi, nhất định là do con không đủ yêu con bé. Con càng phải đối xử tốt với con bé hơn, sao có thể cưỡng bách con bé được?"

Jennie như là khó thở: "Vô dụng. Đối xử tốt với cô ấy... cũng vô dụng"

"Vậy con có nghe lời ông không?"

Jennie gật đầu, mày vẫn nhăn, biểu cảm không vui: "Cô ấy không cảm kích. Luôn luôn chán ghét con."

Ông cụ đanh mặt, không ngờ hai người bọn họ hiện tại đến nước này, trầm ngâm: "Vậy con cũng không thể vi phạm ý nguyện của Tiểu Chaeng. Như vậy con bé sẽ càng ngày càng chán ghét con."

Sau khi tia ấm ức trên mặt Jennie lui xuống, dần dần nổi lên giận dữ: "Chán ghét thì sao chứ? Cô ấy mãi mãi chỉ có thể là vợ của con."

[CHAENNIE] - HÀO MÔN NÀY, TÔI KHÔNG GẢ NỮANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ