41

1K 75 1
                                    

Ánh nến như nhận thấy được bầu không khí vi diệu giữa hai người, ngọn lửa không an phận mà nhảy lên.

Lắc qua lắc lại, chọc đến lòng người cũng loạn cả lên.

Chaeyoung nghe thấy những lời đó của Jennie, đũa trên tay hơi run, hơi ngẫm nghĩ, nhưng vẫn không thể hiểu được.

Tuy ý trên mặt chữ nàng có thể hiểu rất rõ, nhưng ý nghĩa sâu sa trong đó nàng lại không đoán ra, ánh mắt lộ ra sự nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm Jennie.

Jennie bị nàng nhìn, nội tâm không hoảng hốt chút nào, thong thả ung dung mà ăn cơm, lại không chịu nói thêm cái gì nữa.

Ánh mắt Chaeyoung hồ nghi nhìn chằm chằm đảo quanh cô, cuối cùng bỏ qua ý "muốn giữ em lại" kia qua một bên.

Nàng cũng không muốn nghĩ đến, dù sao gần đây Jennie làm những chuyện lạ càng ngày càng nhiều.

Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút đóng băng, hai người im lặng không nói mà mạnh ai nấy dùng bữa.

Cơm nước xong, Chaeyoung lấy thuốc đóng gói bỏ vào hộp.

Cầm lấy đèn pin chuẩn bị đưa thuốc cho giám đốc khách sạn, buổi chiều nàng thấy bên trong đoàn du lịch kia hình như có một đứa bé bị sốt.

Nàng thay đồ sạch mà Jennie đem đến kia, trên người cuối cùng thoải mai sảng khoái hơn rất nhiều.

Vừa mở cửa, đã nghe thấy phía sau có người gọi nàng: "Đi đâu?"

Jennie chỉ bận đồ lót, đang khoanh tay đứng bên cửa sổ nhìn nàng, Chaeyoung mất tự nhiên mà nhìn ngực của cô, rũ mắt chỉ chỉ thuốc trong tay: "Tôi đưa thuốc xuống cho người phía dưới."

Jennie vừa đi đến bên cạnh nàng vừa nói chuyện: "Chị đi với em."

Chaeyoung chỉ chỉ nửa người cô: "Chị xác định?"

Jennie chỉ có một bộ đồ, khi vào cửa đã có thể vắt ra nước, đây cũng là nguyên nhân nàng cho phép cô trắng trợn táo bạo trần trụi nửa người trên mà di chuyển loạn xạ ở trước mặt nàng.

Chaeyoung đưa cô một thân áo chào, thắt lại dây áo choàng, tốt xấu gì cũng đã ra dáng người đứng đắn.

Cô cầm lấy hộp y tế trong tay nàng: "Đi thôi."

Lầu một bị nước ngập, những nhân viên của khách sạn đều chuyển đến lầu hai.

Bọn họ còn muốn thảm hơn khách, nhóm nhân viên bảy bảy tám tám mà nằm ở đại sảnh lầu hai, dưới thân chỉ có một cái chăn mỏng đơn giản.

Chaeyoung lấy thuốc đến đó, gương mặt của giám đốc khách sạn kích động đỏ lên: "Thuốc của Ngài đến quá kịp thời, trong đoàn du lịch có một đứa bé vẫn luốn sốt cao không lùi, vừa rồi còn làm ầm ĩ muốn đi ra ngoài." Chaeyoung nhớ lại, vừa rồi ở đại sảnh có một đôi vợ chồng ôm một đứa bé ầm ĩ hung dữ, thì ra là đứa con bị bệnh.

Chaeyoung nhịn không được hỏi: "Sao mọi người lại nằm ở đại sảnh? Tìm một cái phòng trống ở tạm cũng được mà?"

Giám đốc khách sạn lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Tất cả các phòng đều đã đầy khách, gần đây thành phố J triển khai tiết văn hóa [Sơn Hải Kinh], còn chưa có kết thúc thì bão to đã đổ bộ vào rồi, rất nhiều khách đều bị kẹt ở đây."

[CHAENNIE] - HÀO MÔN NÀY, TÔI KHÔNG GẢ NỮANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ