Chương 5: Takemichi thật đáng yêu.

2K 249 9
                                    

"Takemichi, cậu lại mất tập trung."

Bất đắc dĩ Hina gõ nhẹ đầu cậu một cái, Takemichi lần thứ ba ngủ gật bị đánh trán cam chịu xoa xoa, mơ màng ngáp một cái rõ to.

Cậu cũng muốn cho Hina thấy được sự tích cực của mình lắm chứ, thế nhưng Takemichi thật sự quá mệt. Buổi tối đều thức đêm điên cuồng vắt óc nghĩ cách để làm thân với Izana, cái cơ thể non nớt còn đang phát dục này không chịu được nghĩ ngơi không đủ dẫn đến suy nhược hơn bình thường.

Kể cả thế thì Takemichi tốt xấu gì cũng đã hơn hai sáu tuổi đầu mà phải đi giải mấy cái bài tập của cấp một, kiểu gì chả đâm ra nhàm chán, tuy Hina cũng đã đề nghị đi chơi đấy nhưng chính cậu đã từ chối.

Tiền của cậu đều đổ vào cái hương an thần cho Kakuchou rồi, lại còn là loại cao cấp, ba tháng tiền tiêu vặt đấy không đùa được đâu.

Takemichi đau muốn rỉ máu.

Tao vì mày mà làm nhiều như thế, không biết ơn thì sau này cũng đừng chĩa súng vô đầu tao là được.

Thấy Takemichi cứ chán nản thì tiếp tục cũng không tiếp thu được, cô đứng lên mỉm cười nói: "ta nghỉ giải lao ăn chút bánh ngọt nhé."

Nhắc đến bánh ngọt Takemichi lại tươi tỉnh cả lên. Ngồi dậy ngay ngắn, mắt sáng rực nhìn cái bánh kem dâu thơm ngào ngạt. Cậu có thói quen cho liên tục tất cả vào miệng đến căng phồng rồi mới bắt đầu nhai, thoạt nhìn rất ích kỉ, đến tư thế ngồi cũng cực kì xấu, hai chân bắt chéo ngồi bệch ra, vẫn may vì là thân thể trẻ con nên không đến nỗi mất thẩm mỹ.

"Takemichi thật đáng yêu." Hina đột nhiên nói một câu.

Nếu là lúc trước khi được khen như vậy, Takemichi sẽ chỉ cười nhạt nhoà rồi bảo 'con trai sao có thể đáng yêu được' cho qua. Thế nhưng hiện tại cậu đang mang cái cơ thể khó nói như nuốt phải cục xương trong họng, đầu lưỡi khô khan khó tả thành lời.

"Anh sẽ vui hơn nếu được khen là đẹp trai đấy."

Hinata đơ ra, rồi lại bật cười. Cô bé chưa gặp người bạn gái nào giống Takemichi, không phải vì tính cách mà là ở cậu có một bầu không khí rất kì lạ, tựa như đang nói chuyện với một người nam chứ không phải nữ.

Tạm biệt Hina xong Takemichi duỗi vai đi tìm Takuya, dạo gần đây ít đi đánh nhau nên vết thương trên người cũng vơi đi hẳn. Thật không hiểu nổi cậu lúc nhỏ cũng được tính là đi đánh nhau nhiều, vậy mà lại chẳng mạnh lên được chút nào, nhiều năm trời chỉ học được mấy thế võ mèo cào.

Phải chăng đây là cái gọi là...

Đột nhiên cậu ngừng cước bộ, quay mặt lại nhìn về phía sau góc tường, ngón tay gãi gãi mái tóc xù.

Ảo giác sao?

Vừa tiếp tục bước đi đã có thứ thu hút sự chú ý của Takemichi, phía trước ngã tư đường là một cậu bé tóc đen đang trốn vào hàng cây bên cạnh thư viện.

Sở dĩ gọi là 'trốn ' là bởi vì dáng vẻ người đó cứ thập thò khả nghi, vừa nhìn đã cảm giác có vấn đề.

Càng nhìn càng thấy quen mắt, xong lại ngợ ra, chẳng phải là Kokonoi đây sao.

[Alltake/TR] Ngu Ngốc Lại Đáng YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ