Chương 15: Hinata và Emma.

1.2K 184 4
                                    

Takemichi tỉnh lại ở nơi tràn ngập ánh sáng. Thời điểm cậu mở mắt, lọt vào đầu tiên là trần nhà màu trắng tinh cùng những vật dụng y tế, tiếp theo khứu giác bắt đầu nhận biết được mùi thuốc sát trùng quen thuộc. Hiển nhiên ngay tức thì đã nhận biết được mình đang ở đâu, khoé môi cương cứng nở ra một nụ cười nhàn nhạt.

Việc tỉnh dậy ở bệnh viện cũng đã đồng nghĩa, Takemichi thành công rồi.

"Vừa tỉnh dậy từ chỗ chết mà còn có tâm trí cười được, anh kiên cường ghê nhỉ."

Giật mình nâng mắt sang bên cạnh thì thấy thiếu nữ tóc vàng đang ngồi chống cằm nhìn mình. Takemichi vừa định cử động một cái, thân thể lại như muốn nứt ra. Cơn đau âm ĩ truyền đến từ bụng dưới khiến Takemichi cau mày, cả người căng cứng chống đỡ.

Nhận ra cậu cần gì, Emma nhanh chóng đến hòm tủ bên cạnh, lôi ra lọ nhỏ tiêm cho cậu một ít thuốc giảm đau.

Takemichi dưới sự giúp đỡ của cô mà nâng người dậy. Cơ thể vô lực tựa vào cạnh giường, cổ họng khô rát mở miệng liền đau nhưng vẫn cố phát ra âm thanh khàn đặc.

"Kazutora sao rồi?"

Nhắc đến người này khiến sắc mặt Emma hơi khó coi, không hề có thiện cảm mà trả lời: "chưa chết được."

"Anh đang hỏi tình hình của hắn hiện tại cơ." Takemichi vẫn kiên nhẫn.

"Yên tâm đi, hắn ta vẫn chưa bị bắt, Mikey đã lôi hắn đi trước khi bị cảnh sát tóm được." Emma chẹp miệng, ngón tay vân vê lọn tóc vàng óng: "anh Mikey hay cả Shinichiro đều đã sớm tha thứ cho hắn, tất cả mọi chuyện đều chỉ tại hắn quá cố chấp mà thôi."

Takemichi mơ màng không biết đang suy nghĩ gì, đầu khẽ ngã lên gối bông trắng như tuyết: "không phải là không muốn buông, chỉ là không biết cách buông như thế nào mà thôi."

Động tác của Emma ngừng lại, nhìn Takemichi trầm tư liếc xuống cái chăn mỏng còn vươn chút mùi sát trùng, rồi đến trước ngực. Não bộ bấy giờ mới tiếp nhận được điều không đúng lắm.

Cậu nhìn Emma, sau đó lại nhìn xuống ngực mình. Lại từ trên ngực mình nhìn tới Emma, chỉ khác ở chỗ trên gương mặt cô nàng đã có một đường cong xinh đẹp.

Đừng nghĩ Takemichi sẽ hét lên, có muốn cũng hét không nổi.

Cơ thể cậu giờ không cử động được, cũng chả la được, thế nên tất cả đều dành hết vào cái não nhỏ bé đang loạn cào cào một đống.

Mặt Takemichi đỏ lên phìng to, có cố gắng mấy cũng không tổ chức lại được từ ngữ đang văng loạn xạ từ miệng mình.

"E, Emma-chan...từ bao giờ...còn bọn họ..?!"

Hưởng thụ cái biểu cảm từ xanh đến trắng hết sức đa dạng của Takemichi. Cô bỗng hơi xấu xa mà có chút hứng thú, tuy nhiên vẫn đè áp nó lại mà nói.

"Anh nghĩ ai là người đã chăm sóc mình mấy ngày nay hả. Giấu bọn người đó khó lắm đấy, lo mà trả nợ đi."

Trút được lo lắng, cậu thở phào ra. Takemichi miệng cười gượng, cũng may là chưa bị phát hiện.

[Alltake/TR] Ngu Ngốc Lại Đáng YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ