Chương 19: Anh cởi áo ra đi.

1.4K 204 10
                                    

Cả người đau nhức ngồi trong căn hộ, Takemichi không có gì làm liếc quanh ngôi nhà chỉ có hai đứa trẻ, hỏi: "từ đầu anh đã chú ý rồi, có phải hai nhóc trốn anh trai ra ngoài chơi không hả!"

Một người chu đáo như Mitsuya không thể có chuyện bỏ bê em gái của mình mà không lo được, có khi hai tiểu quỷ này lén trộm chìa khóa để được chạy nhảy bên ngoài cũng nên.

Runa đang loai hoay với cái tủ đồ bỗng dưng chột dạ: "mới không có đâu!"

Qua cách bố trí của căn nhà có thể thấy được tính cách của họ. Nội thất xung quanh nơi này tuy hơi cũ nhưng lại rất gọn ràng sạch sẽ, không gian được quét dọn chăm chuốt đến thông thoáng chả có lấy một hạt bụi, diện tích nhỏ nhưng lại tràn ngập mùi vị gần gũi và ấm áp. Bởi vì cha mẹ đều bận rộn với công việc, nên trách nhiệm chăm sóc gia đình đều đặt cả vào người anh cả Mitsuya.

Tuy vậy hắn vẫn rất chăm lo từng li từng tí cho các em mình, dù biết điều kiện sinh hoạt chẳng khá khẩm là mấy, nhưng Mitsuya vẫn không bao giờ để em mình có cảm giác thiếu thốn.

Quả là một người anh tốt!

Takemichi khá chắc nếu ai quen biết với Mitsuya thì cũng sẽ tự hỏi tại sao một người như vậy lại trở thành bất lương, ban đầu cậu cũng thắc mắc lắm.

Cắt đứt dòng suy nghĩ, Runa đã tìm kiếm xong, hai tay ôm hộp cứu thương đến yêu cầu Takemichi: "Anh cởi áo ra đi."

Đối đáp với lòng thành của cô bé, Takemichi lại xua tay: "không cần đâu, anh tự làm được, trẻ con thì không nên nhìn thấy máu."

"Đừng có xem tôi như trẻ con! Ngày thường anh hai bị thương đều do Runa băng bó hết đấy nhé!!"

Thấy cô bé lại dỗi, Takemichi không muốn mất hảo cảm khó có được này, hỏi lại: "thật à?"

Đương nhiên là không rồi, anh hai đời nào để nhóc đụng đến mấy thứ máu me chứ. Nghĩ là thế nhưng cô nhóc vẫn gật đầu.

Takemichi chỉ đành cởi áo ngoài ra. Bên trong lớp sơ mi trắng đã được cậu quấn băng nịt kín mít, dọc từ xương quai xanh trở xuống có chi chít vết thương lớn nhỏ còn chưa khỏi, nhưng đặc biệt nhất vẫn là miếng băng dán đã thấm máu dưới bụng.

Cả hai cô bé nhỏ đều rất ngạc nhiên, hoá ra không phải anh trai ngốc mà là chị gái ngốc à!

Chỉ thấy Takemichi nghiêng đầu qua, di chuyển con ngươi xanh nhạt mà khẽ mỉm cười: "đây sẽ là bí mật nhỏ của chúng ta nhé!"

Mana và Runa không hiểu sao đều cảm thấy đôi mắt này của cậu cũng thật đẹp, ngây ngô mà gật đầu.

Takemichi không hề hay biết bí mật nhỏ này của mình lại khiến cậu trở thành khác biệt trong mắt tụi nhỏ. Cũng may là vết thương không bị rách, thay băng mới xong liền đi lục tủ lạnh nhà người ta.

Nguyên liệu đầy ắp trong tủ lạnh đều là đồ tươi sống, có hơi nhiều hộp đựng thức ăn đã nấu sẵn. Không hổ là Mitsuya, chuẩn bị kĩ càng đến vậy.

Nhìn lướt qua hai nhóc đang ngồi thảnh thơi xem ti vi, Takemichi hỏi: "bình thường các em đều tự hâm nóng lại đồ ăn à?"

"Không, anh hai không cho Mana động vào bếp lửa, chỉ có đợi anh ấy về rồi nấu thôi. Đồ ăn anh hai làm là ngon nhất thế giới!"

[Alltake/TR] Ngu Ngốc Lại Đáng YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ