Chương 25: Đúng là một nhóc mèo hoang vô tâm.

1.2K 181 13
                                    

Vừa đến nhà, điều đầu tiên Takemichi làm chính là vứt phăng cái đai nịt ngực ra xuống sàn. Hỏi thật đấy, làm sao con gái có thể chịu nổi mỗi ngày buộc cái thứ đồ gây đổ mồ hôi này trên người được vậy. Mùa đông còn tạm đỡ, tới hè thì còn nóng tới nhường nào nữa.

Rờ mò cánh tay tới công tắt, Takemichi chỉ vừa mới bật đèn lên, vô tình một lực đạo đã bắt lấy tay cậu mà ấn xuống giường. Cú va chạm không được coi là nhẹ, cũng may là điệm êm nên không có bất cứ thương tổn gì.

Đối diện với mỹ thiếu niên đè nặng lên người cậu. Đôi đồng tử tím xanh chất chứa muôn dạng cảm xúc tức giận cùng ủy khuất, lọn tóc trắng bạc cứ phảng phấc quét lên mặt Takemichi làm ngứa ngáy. Nhìn hắn như vậy lại nhớ tới kí ức trước kia bị đánh, Takemichi liền theo quáng tính nhắm tịt mắt lại.

Bộ dạng co rúm đập vào tầm mắt Izana liền vô cùng khó chịu. Hắn cau mày lại, đốt tay thô ráp di chuyển đến hai chiếc má phúng phính của cậu, mạnh bạo mà bóp chặt lại, âm thanh cứng rắn bên tai ép cậu phải mở mắt.

"Nhìn tao, hoặc là mày khỏi phải nhìn ai nữa."

Xem kìa, ngay cả cái thái độ đe doạ cũng giống hệt với Mikey, hai người này có thật không cùng huyết thống không đấy.

Mấy lời này cậu đã nghe Izana nói đến phát chán nhưng chưa lần nào hắn làm thật. Dù vậy Takemichi vẫn mở mắt ra, cặp mắt màu trời sáng rỡ, ẩm ướt như thể sắp chực rơi ra những hạt trong suốt, bấy giờ mới có thể nhìn rõ thiếu niên phía trước.

Gương mặt Izana theo năm tháng hầu như chả có gì khác biệt, chỉ có đường nét sắc sảo là ngày càng tăng, khí chất ngạo mạn non nớt đã thêm vào chút trầm ổn của sự trưởng thành. Đây chân chính là người cậu đã gặp ở kiếp trước, kẻ mang theo dáng vẻ của một vị vua ngạo nghễ đứng trên tất cả, chỉ là ánh mắt hình như đã có gì đó bớt đi nét lạnh lùng.

Takemichi hỏi: "mày vào đây bằng cách nào?"

Izana dửng dưng trả lời: "leo cửa sổ."

Takemichi cũng chẳng biết chính mình hiện tại là loại cảm tưởng gì nữa. Đầu tiên cậu nên hỏi thăm nơi sản xuất ra cái cửa vì đã không thể phát huy được tác dụng của nó, hay than vãn vì điều kiện quá hạn hẹp để đóng ra được một cánh cửa chắc chắn. Mặc kệ là gì, thì có một chuyện cậu rất chắc chắn phải làm tối nay, đó là chính mình phải đóng đinh cái cửa sổ trong phòng thì mới an tâm yên giấc nổi.

Izana vuốt ve gò má phúng phính nhẳn mịn của cậu, làn da hơi rám nắng tuy không được trắng trẻo nhưng bù lại xúc cảm không tồi. Xuôi theo đường nét gương mặt mà trượt xuống đôi môi mỏng màu nhạt, từng nơi hắn chạm vào đều trở nên mẩn cảm run lên nhè nhẹ. Có lẽ nhận ra Takemichi đang xúc động, hắn hạ giọng trấn an: "đừng hoảng, tao chỉ muốn được nhìn thấy mày thôi."

Takemichi rất ngạc nhiên khi thấy Izana có thể giữ bình tĩnh mà đối diện với cậu qua mấy năm bị quên lãng kí ức, ít nhất nhìn từ bề ngoài rất tỉnh táo không mảy may dao động. Thế nhưng Takemichi nào biết, trên thực tế hắn đã nhẫn nhịn một khoảng thời gian rất lâu kể từ khi nhớ ra cậu, kiềm nén cho đến khi bản thân được tỉnh táo hoàn toàn, tất cả chỉ vì để đảm bảo rằng mình sẽ không gây ra bất kì hành động nào khiến Takemichi hoảng sợ.

[Alltake/TR] Ngu Ngốc Lại Đáng YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ