Chương 37: Kẻ tồi tệ nhất.

539 97 8
                                    

Chỉnh đốn lại tinh thần, Takemichi ngoái đầu nhìn xung quanh. Dù đã mong nơi này sẽ không quá rộng lớn nhưng coi bộ đây là một tòa trung tâm thương mại. Ngẫm lại thì cũng đúng, dù gì cũng là bên trong thành phố.

Nói tới cũng lạ, đã bắt cóc giết người tại sao không tìm địa điểm hoang vắng nào đó ở vùng ngoại ô cho hẳn hoi vào, quả nhiên là do trí thông minh của kẻ chủ mưu quá thấp chăng.

"tsk, hình như chân của tao gãy thật rồi! Cả tay cũng chẳng còn cử động nổi luôn!" tới giờ mới nhận thức được cơn đau, Hakkai đáng thương rên rỉ bán thảm.

Cứ ngồi ngốc ở đây thì cũng không phải giải pháp hay.

Takemichi không trì hoãn nhấc đầu gối, chống lên định đứng dậy thì một cơn đau nhói dưới bàn chân truyền tới, mất thăng bằng liền ngã khụy xuống sàn nhà.

Hakkai đang chật vật với cái chân thấy vậy liền hoảng hốt: "Takemichi!"

Giơ tay biểu thị mình không sao, Takemichi lại vất vả đứng lên, đôi chân lắc lư hồi lâu mới đứng vững: "chỉ là bị tê chút thôi, mày cứ ở yên đây đi, tao sẽ đi tìm người giúp đỡ.

Vừa dứt lời, đột ngột một luồng sáng cực mạnh chiếu rọi vào tầm mắt của Takemichi khiến cậu nhíu mày. Tiếp xúc với ánh sáng bất chợt làm mắt cậu hơi đau, đưa tay lên che chắn mới lờ mờ nhìn ra bóng dáng của một con người.

Người kia thân mặt cảnh phục, tay cầm đèn pin, trên gương mặt trung niên đầy vẻ hoang mang, ngơ ngác đối diện với hai kẻ lạ mặt.

"Ah!"

"Ah!"

Cả hai cùng đồng thanh, mắt to trừng mắt nhỏ giao hòa.

Takemichi thân thiện vẩy tay: "hi, buổi tối tốt lành."

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!"

Takemichi: "..."

Ừ thì, có vẻ đối với ông ấy không mấy tốt lành lắm nhỉ.

Tiếp theo đó là tiếng cảnh sát và xe cứu hỏa đã đến ngay sau đấy. Đêm hôm nay thật âm u, cũng thật lạnh giá hơn bình thường. Takemichi siết chiếc chăn giữ ấm được cấp trên người, thở ra một hơi nóng ấm, ngước mắt lên nhìn, phản phất những đóm sáng hồng đỏ li li. Tình cảnh trước mặt đây thực sự trông chẳng khác nào hỏa ngục trần gian.

Lại hạ tầm mắt xuống, gò má Takemichi ửng đỏ, chôn nửa mặt vào chăn mền ủ ấm. Quan sát Hakkai đang trình báo sơ lượt tình hình với cảnh sát, Takemichi rảnh rỗi không có gì làm ngồi gõ móng tay, cho đến khi bị một vật không xác định ném thẳng vào người.

Takemichi mới đầu còn ngơ ngác, nhận ra vật đó là chiếc điện thoại đã biệt tăm biệt tích của mình mới sửng sờ. Cầm lấy sờ tới sờ lui, ngoại trừ màn hình bị vỡ ra thì vẫn còn xài được, chầm chậm hé mắt tới cái người tìm ra nó, Takemichi bị sốc.

"Làm sao mày lại ở đây?"

Vóc dáng người nọ rất cao, khung xương rộng lớn che chắn hết tầm nhìn của cậu. Gương mặt hắn hơi nét trưởng thành lạnh băng, đứng trong bóng tối nghiêm nghị đến đáng sợ. Ỷ vào chiều cao hơn người mà liếc xuống nhìn Takemichi bằng nửa con mắt.

[Alltake/TR] Ngu Ngốc Lại Đáng YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ