Tiêu Chiến hơn hai năm không tới, hơi có chút cảm khái nhìn quanh bốn phía, "Cảm giác cùng hai năm trước cũng không thay đổi quá nhiều a, hai năm nay em có qua bên này sao? ”"Không có." Vương Nhất Bác vô cùng lạnh lùng rót một ly nước.
"Nào, A Chiến, của cậu đây, Nhất Bác, này của con." Dì Dương nhiệt tình bưng hai bát mì lên, "À đúng Nhất Bác, lần trước bạn học kia của con, gọi là gì, Lý Thời, à đúng, lúc cậu ấy quét tiền cho thêm hai mươi đồng, dì đuổi theo phía sau các con gọi nửa ngày các con cũng không quay đầu lại, lát nữa con giúp dì mang về cho cậu ấy. ”
Đánh vào mặt quá nhanh giống như một cơn lốc xoáy.
Vương Nhất Bác bình tĩnh ăn mì, giả vờ vô sự phát sinh.
Nhưng dì Dương nhiệt tình cũng sẽ không bỏ qua cho cool guy, lo lắng vạch trần cái nền cool guy của cậu, "A Chiến sau này con không thể khi dễ Nhất Bác nữa, thật là một đứa nhỏ a, lần đó ở trong cửa hàng của dì ăn mì, ăn liền khóc, nói là ca ca không cần nó, con nói dì đau lòng a, lần này tốt rồi, con đã trở về..."“Dì Dương, bên kia có khách mời gọi dì thu tiền kìa!” Vương Nhất Bác đỏ tai thúc giục bà, dì Dương nhìn bên quầy thu ngân, cũng không phá vỡ lời nói dối rõ ràng của Vương Nhất Bác, chỉ nháy mắt với Tiêu Chiến, liền trở về quầy thu ngân bên kia.
Tiêu Chiến cười, trong lòng lại đau như bị kim châm đâm. Vương Nhất Bác không thích khóc, anh không khó tưởng tượng sự ra đi của mình đã tạo thành thương tổn không thể tiêu tan cho Vương Nhất Bác như thế nào, mới khiến đứa nhỏ khóc rống lên tiếng trước mặt mọi người, nói ra những lời như vậy, trong mắt mơ hồ có hơi nước, anh nhéo nhéo tay Vương Nhất Bác, "Ăn mì. ”
"Ừm." Vương Nhất Bác cúi đầu, nhẹ nhàng ừ một câu.
Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác trở lại cổng trường, trước khi chia tay, Tiêu Chiến mới nhớ ra: "Đúng rồi, anh có một món quà tặng cho em, em mang về phòng học đi. ”Vương Nhất Bác có chút không khống chế được khóe miệng đắc ý của mình, chỉ là còn chưa cong đến độ cong nhất định, đã dừng lại ở đó, toàn bộ khuôn mặt cơ hồ cứng đờ đến vặn vẹo.
Cậu trơ mắt nhìn Tiêu Chiến móc ra bảy tám bộ đề thi, năm ba, bốn năm quyển sách bài tập cùng với một quyển từ tiếng Anh bị Vương Nhất Bác cự tuyệt, từng quyển lại lần lượt đặt vào tay Vương Nhất Bác.
"Đây chính là anh vất vả mới tìm đủ, bắt đầu từ tối nay, mỗi ngày anh đều đến đón em tan học, sau khi em về nhà tắm rửa, sau đó đến nhà anh, anh dạy thêm cho em." Tiêu Chiến nhe răng thỏ, cười đến đáng yêu lại thiếu đánh.
Vương Nhất Bác mặt đen, mắt thấy sắp bộc phát tức giận, Tiêu Chiến bổ sung thêm một câu: "Nấu canh ngọt cho em làm bữa khuya. ”
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55"..." Đánh một gậy tặng một quả táo ngọt, sư tử con bị tức giận đến mất bình tĩnh, "Nấu canh ngọt liền đuổi em đi? ”
"Đây chính là tiền đồ của em ." Tiêu Chiến trợn tròn mắt: “Anh còn tịch thu tiền học thêm của em! ”
"Vậy em không học nữa." Vương Nhất Bác làm bộ muốn ném sách về ghế sau, bị Tiêu Chiến ngăn lại: "Được rồi, em muốn gì? Mũ bảo hiểm không được, em còn chưa trưởng thành, những thứ kia tạm thời đừng chơi nữa, chờ em học đại học rồi nói sau. ”
BẠN ĐANG ĐỌC
[ZSWW][Edit] Trúc mã thành đôi (Hoàn)
FanficTác giả: 西瓜选我我超甜 Cre: Lofter Link Lofter của tác giả:https://xiguaaijinnianbasuila.lofter.com/ Bản gốc: đã hoàn (40 chương) Bản edit: đã hoàn Tag: Xuân phong mưa phùn Chiến × Cố chấp bướng bỉnh Bác ❌TRUYỆN ĐÃ ĐƯỢC TÁC GIẢ CHO PHÉP TRANSLATE❌ ❌Nếu có...