Vương Nhất Bác cuộn mình thành một đoàn, được Tiêu Chiến ôm vào trong ngực, Tiêu Chiến vẫn luôn ở bên tai cậu nói cái gì đó, cậu muốn đáp lại, nhưng lại không có một cơ quan nào của thân thể nghe cậu chỉ huy, cậu chỉ có thể đem chính mình càng co lại càng chặt.
Tiêu Chiến biết hiện tại không phải là thời cơ tốt nhất để hỏi thăm, trạng thái của Vương Nhất Bác cũng rất kỳ quái, anh quá lo lắng, chỉ có thể nhẹ giọng nói chuyện với cậu, lặp lại câu "Anh đang ở đây".
Vương Nhất Bác dần dần được trấn an lại, ánh mắt tan rã một lần nữa tìm được tiêu điểm, mồ hôi trên trán ướt sũng, nước mắt cùng mồ hôi trộn lẫn trên gương mặt trắng bệch, Tiêu Chiến nhìn thấy không ngừng đau lòng, "Bảo bảo, đừng sợ. ”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến sau khi trở về gọi cậu như vậy, trên thực tế khi còn nhỏ, Tiêu Chiến thường xuyên gọi cậu như vậy, luôn nói là một bảo bảo chưa cai sữa, sau khi lên trung học cơ sở, Tiêu Chiến ngược lại có chút không được tự nhiên, dần dần không kêu như vậy nữa, bỗng nhiên thốt ra biệt danh, hai người đều có chút xúc động.
"Ca ca, em muốn về nhà." Vương Nhất Bác khàn giọng, đặt trán lên vai Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nào còn do dự, lập tức thu dọn đồ đạc, quấn Vương Nhất Bác kín mít, lái xe về nhà.
Về đến nhà đã mười một giờ, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng bình phục lại cảm xúc khi trên đường, Tiêu Chiến lại pha cho cậu một ly sữa, thêm một viên melatonin, dỗ dành cậu đi ngủ.
Tiêu Chiến lại không thể ngủ được.
Vương Nhất Bác từ thắt lưng đến lưng, là một diện tích lớn, nhưng không phải là dấu vết bỏng đặc biệt sâu, nhìn giống như bị lửa đốt trúng, nhưng lớn như vậy lại rất kỳ quái, suy tư nhiều lần, Tiêu Chiến vẫn gửi cho Lương Tố một tin nhắn wechat hỏi vết thương như vậy được tạo thành như thế nào, Lương Tố rất nhanh liền gọi điện thoại lại.
"Chiến Chiến, Bo Bo bị thương sao?" Thanh âm Lương Tố lộ ra lo lắng, "Con dẫn nó ra ngoài làm sao có thể làm cho nó bị thương chứ? Có chuyện gì với con vậy? ”
"Không phải... Mẹ, chỉ là, hai năm con vắng mặt, Bo Bo có từng bị bỏng không? " Tiêu Chiến châm chước từ ngữ.
"Chưa từng nghe nói qua a." Lương Tố nhíu mày, "Vì sao con đột nhiên hỏi như vậy? ”
"Không có việc gì." Tiêu Chiến tùy tiện nói một lý do, muốn chấm dứt cuộc gọi điện thoại, lại bị Lương Tố một câu "bất quá" kéo lại suy nghĩ, "Bất quá cái gì? ”
"Cũng là chuyện không có căn cứ." Lương Tố có chút do dự, "Hai năm trước khi con vừa đi, Bo Bo có một lần náo loạn bỏ nhà đi. Ngày đó mẹ và ba con đều không ở nhà, lúc trở về nghe bảo vệ nói, Vương gia bị hỏa hoạn, không biết Bo Bo đi đâu, nghe nói Tần lão sư còn bị thương phải nhập viện, nhưng tối hôm sau khi chúng ta về đến nhà, nhìn thấy Tần lão sư giống như một người không có việc gì xuất hiện ở nhà, ngược lại Bo Bo, thật lâu sau mới trở về, từ đó về sau nó cũng không đến nhà chúng ta nữa. ”
Trực giác của Tiêu Chiến nói rằng vết thương trên người có liên quan đến cái gọi là "bỏ nhà đi" lần đó, có lẽ còn có liên quan đến việc Vương Nhất Bác không muốn anh đụng phải cái hộp.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ZSWW][Edit] Trúc mã thành đôi (Hoàn)
FanficTác giả: 西瓜选我我超甜 Cre: Lofter Link Lofter của tác giả:https://xiguaaijinnianbasuila.lofter.com/ Bản gốc: đã hoàn (40 chương) Bản edit: đã hoàn Tag: Xuân phong mưa phùn Chiến × Cố chấp bướng bỉnh Bác ❌TRUYỆN ĐÃ ĐƯỢC TÁC GIẢ CHO PHÉP TRANSLATE❌ ❌Nếu có...