Chương 40

1.4K 83 17
                                    


Biểu tình của Vương Nhất Bác vẫn không có biến hóa quá lớn, giống như ngọn lửa dịu dàng, từng chút từng chút, thiêu đốt lý trí còn sót lại của Tần Sương Chi.

"Mẹ, mẹ còn nhớ rõ không, khi tôi còn bé đi chúc mừng sinh nhật ca ca, không cẩn thận làm bẩn quần áo, thay quần áo mới của anh ấy trở về, tôi tràn đầy vui mừng chia sẻ với mẹ, mẹ lại hét lên, nắm tóc tôi dập xuống đất, mẹ hỏi tôi vì sao không mặc quần áo mẹ chuẩn bị cho tôi, mẹ biết rõ tôi sợ bóng tối lại nhốt tôi ở trong phòng tối một đêm không quan tâm."

"Không cần nói nữa!" Tần Sương Chi cũng không muốn nghe những chuyện cũ kỹ này của cậu, trên thực tế gần đây bà không biết chuyện gì xảy ra, thường xuyên nằm mơ có khi mơ thấy Vương Nhất Bác khi còn bé, Vương Nhất Bác nho nhỏ, đối với người khác đều cười ngọt ngào, nhưng đối với bà vĩnh viễn là một khuôn mặt băng giá, bất luận bà trêu cậu như thế nào, cậu cũng sẽ không cười.

Thậm chí, còn có thể mở ra miệng to như chậu máu, đem lỗ tai bà cắn xuống.

"Mẹ cắt xoài, dì La nói cho mẹ biết, tôi bị dị ứng xoài, mẹ, mẹ còn nhớ lúc đó mẹ trả lời như thế nào không? Dị ứng có liên quan gì? Chết cũng không sao, nhưng không ăn những gì mẹ chuẩn bị là lỗi của tôi. "

Tần Sương Chi còn mơ thấy, Vương Cẩn Ngôn đã trở lại, mang theo hai mẹ con bọn họ đi công viên giải trí, nhưng Vương Nhất Bác rất nhanh đã biến mất. Khuôn mặt Vương Cẩn Ngôn trở nên mơ hồ không rõ, chỉ nhớ rõ hắn đang nổi giận, đấm đá bà, không biết vì sao lại đến bên vách núi. Vương Cẩn Ngôn không thấy đâu, trên người bà cũng không đau, nhưng không có khí lực nhúc nhích, Vương Nhất Bác nho nhỏ đã trở lại, cậu không có ngũ quan, khuôn mặt trắng bệch, không chút do dự đá bà về phía vách núi vạn trượng.

"Chiến ca cùng tôi ở bên ngoài nhặt chó, dì Lương không cho ca ca nuôi, tôi hỏi mẹ có thể nuôi được không, mẹ vui vẻ đồng ý, tôi vui vẻ cả ngày, nói với Chiến ca mẹ là người mẹ tốt nhất thế giới, nhưng sau đó thì sao? Bà ép tôi, nắm lấy tay tôi đâm con dao vào bụng nó. "

Thanh âm Vương Nhất Bác không ngừng run rẩy, máu đỏ tươi kia phảng phất vẫn còn ở trước mắt, cún con tuy rằng bẩn, nhưng coi như khỏe mạnh, tròn trịa, cậu thích vô cùng, nhưng khi đó cậu còn quá nhỏ, cũng không có phản ứng kịp, cậu càng thích đồ đạc nào, Tần Sương Càng nhiệt tình hủy diệt nó.

Cậu chỉ có thể nhìn và cúi đầu không cam lòng.

Vương Nhất Bác nhỏ bé bất lực nhắm mắt lại.

"Mẹ, mẹ xem đi." Thanh âm của Vương Nhất Bác phảng phất cách Tần Sương Chi rất xa xôi, mang theo chút hương vị mê hoặc khó hiểu, "Mẹ, tôi sắp thoát khỏi sự khống chế của mẹ, từ nay về sau, tôi mặc quần áo gì, học cái gì, kết giao bằng hữu gì, thậm chí là cùng ai yêu đương, mẹ toàn bộ đều không quản được..."

"Mày câm miệng!!" Tần Sương Chi không chịu nổi gánh nặng lảo đảo hai bước, tay vịn lấy bàn trà, quỳ xuống đất, vẻ mặt bà bối rối lại mê mang, lộ ra một tia hung ác, lại có chút bất lực, ngón tay luống cuống nắm lấy bàn trà đá cẩm thạch bóng loáng, ý đồ tìm điểm cân bằng.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55

[ZSWW][Edit] Trúc mã thành đôi (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ