Hôm sau, Nguỵ Vô Tiện gian nan bò dậy khỏi giường trước giờ hẹn nửa canh giờ, đơn giản dọn dẹp một chút pha một bình trà, dùng tay chống cằm nhắm hai mắt chờ. Giờ thìn vừa đến ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa, Nguỵ Vô Tiện đứng dậy mở cửa nghênh đón.
Mắt đầy ý cười hàn huyên nói: "Lão tiền bối, ngài tới rồi".
"Hôm nay thật ra nhìn không tồi, hoá ra cũng là công tử thanh nhã tuấn tú".
Nguỵ Vô Tiện xấu hổ cười cười, còn không phải sao, khi mới gặp, tóc tai hắn bù xù mặt cũng chưa rửa, tuỳ tiện sửa soạn một chút so với bộ dạng lúc mới gặp phải khá hơn nhiều.
Nguỵ Vô Tiện đối với ông lão cũng không thể mồm mép, nói: "Là tiền bối quá khen".
"Đưa bàn tay ra xem thử".
Nguỵ Vô Tiện ngoan ngoãn đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên để trước mặt lão tiền bối, chỉ thấy ông lão bóp bóp bàn tay, rồi lật qua xem xét, ruốt chòm râu nói: "Ngươi không thích hợp với việc này, tay cứng, độ linh hoạt ngón tay kém".
"Lão tiền bối, ta biết thổi sáo, ngón tay thật sự rất linh hoạt". Nguỵ Vô Tiện tự bào chữa cho mình.
"Thổi sáo, chỉ cần giơ đầu ngón tay là được", lão tiền bối căn bản không để vào mắt, "Khuyên ngươi vẫn là nên từ bỏ đừng học nữa, Vong Cơ không thiếu tiền mua quần áo".
"Đừng chứ, lão tiền bối, tiền bối tốt, còn chưa dạy mà, sao biết ta không làm được? Nói thứ phức tạp không được, thì học thứ đơn giản một chút". Nguỵ Vô Tiện khiêm tốn thỉnh giáo, nhưng nghe vào tai lão tiền bối có thể đã thay đổi ý nghĩa.
Chỉ thấy ông lão vung tay áo hừ lạnh một tiếng, nói: "Chỉ muốn học lông phượng sừng lân cũng đến mời ta? Thật nực cười".
"Không phải, ngài hiểu lầm, ta nghe Lam Trạm nói, công phu thêu thùa của ngài là thiên hạ đệ nhất, rất nhiều người theo không kịp". Đầu óc Nguỵ Vô Tiện xoay chuyển rất nhanh, trổ tài nịnh hót dễ như trở bàn tay: "Người ngu ngốc như ta vẫn có chút tự biết mình, học được một chút lông phượng sừng lân của ngài là đủ để ta xài hoài không hết rồi, vẫn mong lão tiền bối không tiếc công chỉ dạy".
Nguỵ Vô Tiện cường điệu lặp đi lặp lại ý tứ chúng ta sau này có thể bù đắp cho những thiếu sót bẩm sinh, cuối cùng lão tiền bối nói không lại hắn coi như miễn cường chấp nhận.
Chỉ thấy lão tiền bối lấy từ trong người ra một sợi chỉ và cây kim đặt trên bàn, nói: "Xỏ sợi chỉ này qua lỗ kim".
Nguỵ Vô Tiện nhận lệnh, thử vài lần thì xỏ qua được, đặt ở trên bàn chờ tiền bối kiểm tra. Nhưng lão tiền bối đưa tay rút sợi chỉ ra, lại nói với Nguỵ Vô Tiện: "Làm lại".
Nguỵ Vô Tiện cũng không phiền, cầm sợi chỉ và cây kim. Cứ thế lặp lại lần sau nhanh hơn lần trước, ngay lúc Nguỵ Vô Tiện đợi ông lão tiếp tục rút sợi chỉ, thì thấy ông lão cầm sợi chỉ tìm một góc độ mà Nguỵ Vô Tiện có thể nhìn rõ thắt một cái gút, nói: "Nhìn rõ chưa? Đây là một bộ động tác chuẩn bị hoàn chỉnh".
Nguỵ Vô Tiện gật mạnh đầu, cầm đầu sợi chỉ để tự mình thử thắt mấy cái gút, không khỏi lộ ra nụ cười hài lòng.
![](https://img.wattpad.com/cover/300756064-288-k84394.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
THÀNH NGUYỆN [VONG TIỆN][EDIT][SINH TỬ][HOÀN]
FanfictionTên gốc: 成愿 Tác giả: 绫优 (Lăng ưu) Nguồn raw: Tấn Giang Nguồn QT: Wikidth.net (ID: DuFengYu) Edit: nhaminh2012 Tổng cộng: 22 chương chính văn (có phiên ngoại là huynh đệ văn và Hi Trừng, không phải gu của mình nên không edit) Tóm tắt nội dung: Cuộc s...