Chapter 24

301 48 11
                                    

Post nhầm bản chưa edit đoạn đầu nên xưng hô bị loạn, t vừa sửa xong í, mọi ng xem còn lỗi thì báo t nha.

"Nước... Nước..."

Lâm Mặc cảm giác trong cổ họng mình như có lửa đang cháy, thều thào muốn uống nước, chỉ chốc lát sau có người nửa ôm lấy cậu, đưa nước đến bên môi.

"Mặc Mặc, há miệng."

Lâm Mặc ngoan ngoãn ngậm mép ly, dòng nước mát lạnh trôi xuống cổ họng làm dịu bớt cơn khát. Lâm Mặc mê mang mở mắt ra, đập vào mắt chính là một hàng lông mày đang nhíu lại, lúc này cậu mới phản ứng lại, mình bị Lưu Chương ôm vào trong ngực.

"Lâm Mặc, sao em lại ngây thơ như vậy? Lấy mạng sống của mình ra làm trò đùa à? "

Lưu Chương sắc mặt tái mét, mắt tức giận nhìn chằm chằm Lâm Mặc.

Lâm Mặc giờ phút này còn chưa rõ vì sao Lưu Chương ở chỗ này đã vô duyên vô cớ bị anh dạy dỗ một trận, nhất thời vừa tủi thân vừa tức giận.

"Tôi đi làm tình nguyện viên cống hiến một phần sức lực cho khu vực thiên tai, sao lại là trò đùa?"

"Còn nữa, chuyện của tôi, tôi tự biết xem xét, cần anh quản à?"

Lâm Mặc giãy dụa muốn thoát khỏi lồng ngực Lưu Chương, hơi nhúc nhích, chân phải liền truyền đến đau đớn thấu tim, Lưu Chương lại vội vàng ổn định cậu.

"Anh sợ em rồi, coi như anh nói nhảm đi , cẳng chân phải của em bị nứt xương, đừng có động lung tung, có được không?"

"Đây là đâu?" Bệnh viện? "Lâm Mặc rốt cục phản ứng lại, nhìn thấy tấm ga trải giường in chữ "Bệnh viện thành phố Quý Dương", tức giận nói: "Ai bảo anh mang tôi ra ngoài? Tại sao anh lại nhúng tay vào chuyện của tôi! "

"Chân em bị thương không đưa em đến bệnh viện, nó sẽ tự động lành lại à?" Lưu Chương thiếu chút nữa bị cậu tức đến bật cười, "Tôii không nên dẫn em đến bệnh viện, càng không nên mạo hiểm đường mưa đến đó cứu cậu. "

"Là anh anh... Đến tìm em và nội ? " Giọng Lâm Mặc nhỏ dần lại, "ở chỗ sạt lở, em cảm giác giống như nghe được giọng anh, lại sợ là mình nghe lầm. "

"Nếu không thì sao? Đang thiếu nhân lực, tôi vẫn cố tìm một thôn dân dẫn đường. "Lưu Chương tức giận nhìn cậu, lại tức giận đưa tay véo mặt cậu một cái, "Em cố ý muốn chọc anh tức chết mà. "

Có trời mới biết khi anh biết Lâm Mặc một mình chạy đến khu vực thiên tai thì lo lắng thế nào, thế nhưng Khương Ẩn lại không cho phép anh đến quấy rầy Lâm Mặc, nói muốn cho Lâm Mặc một không gian một mình tiêu hóa vết thương. Lưu Chương đành cắn răng nhịn xuống không đi tìm câuh, nhưng sáng nay, vừa thấy tin huyện T lại mưa lớn và sạt lở đất, anh liền ngồi không yên, lập tức đặt vé máy bay bay tới.

Lúc ôm Lâm Mặc bất tỉnh nhân sự, cái cảm giác sợ hãi chín năm trước lại ập tới, cho dù sau khi đưa đến bệnh viện bác sĩ nói Lâm Mặc ngoại trừ vết thương ở chân thì chỉ là mệt nhọc quá độ, cũng không có gì đáng ngại. Nhưng anh vẫn cảm thấy sợ hãi, trong đầu không khống chế được tưởng tượng cảnh Lâm Mặc xảy ra việc ngoài ý muốn, cảm xúc cuồn cuộn khiến anh gần như mất khống chế.

【LZMQ】Không bằng anh nhẹ gọi tên emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ