Tô Phu Lạc cẩn thận cầm lấy bít tết trong tủ đông, so sánh xung quanh, vẻ mặt đầy bất mãn.
"Chất lượng thịt cũng không tốt lắm, nhìn ra được."
Lưu Chương đứng ở một bên không có việc gì làm thuận miệng đáp một câu: "Cũng được mà, còn khá tươi. "
"Cái này cậu không hiểu." Tô Phu Lạc lắc đầu, cúi đầu cẩn thận phân biệt, "Nói là cắt từ nguyên miếng ra, sao tôi lại nhìn có vẻ như là thịt trộn lẫn vào nhỉ? "
"Cậu đến xem không?" màu thịt này có phải hơi không giống nhau không? "Tô Phu Lạc vội vàng gọi Lưu Chương tới, muốn có thêm chứng cứ.
Lưu Chương không thèm quay lại nhìn một cái, lại lặp đi lặp lại một câu: "Được rồi, là hàng mới. "
"Thật là có lệ." Tô Phu Lạc không vừa lòng nhìn anh một cai, sau đó không đặt hy vọng lên người này nữa, kéo chị gái hướng dẫn mua hàng ở một bên, đông một câu tây một câu thảo luận. "
"Chỉ là ăn một bữa cơm với Khương Ẩn thôi." Lưu Chương thấy dáng vẻ này của cô, nói là đầu bếp nhà hàng Michelin đến chọn đồ ăn cũng không quá đáng, có hơi cạn lời, "Không biết còn tưởng rằng chúng ta mở tiệc chiêu đãi nguyên thủ nước nào. "
"Chị cậu quả thật không khác gì nguyên thủ quốc gia, lúc du học ở Pháp cậu không biết, miệng rất biết lựa chọn." Tô Phu Lạc nhớ tới chuyện trước kia, không nhịn được cười, "Tôi dẫn cô ấy đến Casa Luca, đầu lưỡi của cô ấy giống như phân nhánh, đặc biệt linh hoạt, nước sốt thiếu nửa ounce cũng có thể nếm ra. "
Lưu Chương về nước gần một tháng, rốt cục Khương Ẩn trở về từ Quảng Châu, vừa trở về Tô Phu Lạc liền tỏ ra muốn ăn một bữa cơm, Khương Ẩn trước kia du học ở Pháp, ở cùng phòng chung cư với Tô Phu Lạc, đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc ở Pháp Khương Ẩn giao Lưu Chương cho Tô Phu Lạc chăm sóc.
Chỉ riêng chọn nguyên liệu nấu ăn, Tô Phu Lạc đã lôi kéo anh chọn gần một buổi chiều, trở lại phòng bếp lại giày vò ba lần bảy lượt, Khương Ẩn cùng Lưu Chương cũng tự làm mấy món ăn sở trường, đợi đến lúc ăn cơm đã là tám chín giờ tối.
Ba người vừa ăn cơm vừa nói chuyện nhà, Khương Ẩn nhìn như không ít việc, vẫn cầm điện thoại di động trả lời tin nhắn.
"Bận rộn như vậy à, ông chủ lớn? Ngay cả bữa ăn cũng ăn không yên. Tô Phu Lạc trêu chọc cô ấy.
Khương Ẩn nhíu mày, vẻ mặt nhìn rất nghiêm trọng: "Không phải chuyện làm ăn, là Trung Đỉnh bên này. "
Thấy cô căng thẳng như vậy, Tô Phu Lạc tò mò nói: "Chuyện gì vậy, sao căng thẳng như vậy. "
Khương Ẩn giương mắt nhìn Lưu Chương, giọng điệu có chút do dự: "là Lâm Mặc. "
Nghe được tên Lâm Mặc, Lưu Chương lập tức nhìn về phía Khương Ẩn, mặt lộ vẻ gấp gáp: "Em ấy làm sao vậy? "
"Không liên lạc được, sản phẩm đại ngôn của em ấy tiến vào nội địa, đáng lẽ ra hôm nay em ấy phải tham dự." Khương Ẩn cũng có chút lo lắng, theo lý thuyết, mấy ngày trước Lâm Mặc nên dừng kỳ nghỉ và làm lại, nhưng điện thoại thế nào cũng không liên lạc được, "Công việc là chuyện nhỏ, nhưng vừa rồi bảo trợ lý đến nhà Lâm Mặc, cũng không tìm thấy người. "
BẠN ĐANG ĐỌC
【LZMQ】Không bằng anh nhẹ gọi tên em
FanfictionTên gốc: 不如你轻声唤我 Tác giả: 小跳步𝛮𝛮 Nguồn: Lofter Cửu biệt trùng phùng + Gương vỡ lại lành *Thị đế Momo × Ảnh đế Lưu Chương Tóm tắt: Khi niên thiếu vẫn còn ngây ngô không hiểu tình yêu là gì, trong lúc diễn chung lại bất ngờ yêu nhau, trong độ tuổi...