Bảy giờ tối, màn đêm dần buông.
Trên đường phố, một chàng trai vẫn miệt mài chạy mãi.
Đức Huy đang đi tìm Tuấn Anh, dọc theo con đường nối giữa sân vận động và khách sạn.
Con đường vốn không dài, cũng không phải ngõ ngách rẽ ngang rẽ ngửa gì, nhưng Đức Huy đã tìm rất lâu rồi vẫn không thấy bóng dáng Tuấn Anh đâu.
Lòng anh nóng như lửa đốt, vừa chạy vừa gọi điện liên tục, chỉ mong nhận được một lời hồi đáp nào đó. Nhưng không hiểu tại sao, điện thoại luôn báo không liên lạc được, khiến nỗi lo trong lòng Đức Huy ngày một dâng cao.
Messenger lẫn tin nhắn điện thoại vẫn ting ting đều đều những lời hỏi han của đồng đội ở nhà, chỉ là Đức Huy chẳng còn tâm trí để mở lên đọc. Phí Minh Long gọi tới, anh cũng không nghe. Gọi thêm hai ba lượt, Đức Huy cuối cùng chịu không nổi mới bực bội mở lên quát vào loa: "Đừng có làm phiền bố mày nữa! Tao sắp rồ lên rồi đây!" rồi cúp máy
Mệt mỏi, bất an, bất lực, đau lòng... muôn dòng cảm xúc trào lên đẩy một giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt, Đức Huy ngồi bệt luôn xuống thảm cỏ ven đường.
Tất cả những dồn nén mấy ngày qua như đều vỡ bung ra hết chỉ trong một khoảnh khắc, anh gào lên một tiếng thật lớn, mấy người đi đường ngang qua cũng giật mình mà ngoái lại nhìn. Nhưng lúc này, Đức Huy chẳng còn quan tâm được nhiều như thế nữa, anh chỉ muốn giải tỏa bản thân mà thôi.
Anh hối hận rồi.
Đáng lý ra anh không nên né tránh Tuấn Anh. Cho dù chia tay rồi thì cũng đã sao? Anh và Tuấn Anh vẫn là bạn bè, là đồng đội mà, anh vẫn có quyền quan tâm đến Tuấn Anh chứ! Suốt mấy năm đơn phương, anh có bao giờ chùn bước, vẫn luôn chạy theo đằng sau dẫu rằng chưa một lần Tuấn Anh cho anh hi vọng. Tại sao bây giờ anh lại trở nên hèn nhát, muốn rút lui như thế?
Anh từng dũng cảm yêu, dũng cảm theo đuổi, dũng cảm đợi chờ, ấy vậy mà khi chạm được tới bàn tay của người anh luôn mong mỏi, thì anh lại sợ... Anh sợ bị chán ghét, sợ mình không đủ tốt, sợ mình phiền đến người ta, sợ quan hệ này đổ vỡ. Vô hình trung, những nỗi sợ tầng tầng lớp lớp ấy đã tạo nên một khoảng cách giữa anh và người anh yêu, đẩy hai người càng ngày càng xa.
Những tin nhắn Tuấn Anh gửi cho anh đêm ấy chợt hiện lên trong tâm trí...
"Chỉ khi không coi trọng thì mới không để tâm thôi."
Không! Không phải mà! Tao luôn coi trọng mày, hơn cả bản thân tao, chỉ là tao không dám nói...
"Huy thực sự không nhận thấy giữa chúng ta có khoảng cách quá lớn à?"
Xin lỗi... Tao xin lỗi... Xin lỗi vì đã nhận ra quá muộn.
"Tuấn Anh không hiểu được Huy, và Huy cũng không hiểu Tuấn Anh."
Có lẽ đến tận bây giờ, tao mới hiểu được những gì mày nói...
Và rồi, Đức Huy chợt nhớ đến Phí Minh Long - người bạn thân luôn phải lắng nghe những lời anh than phiền, cáu gắt, buồn bực vì lo lắng cho Tuấn Anh, hay vì ghen tuông với những người xung quanh người yêu anh. Những lời anh không dám nói, một mặt anh không dám thể hiện trước Tuấn Anh, thì Phí Minh Long là người nhìn thấy. Minh Long rất kiên nhẫn nghe anh, an ủi anh, nhưng cũng đã từng mắng anh, lớn tiếng hỏi anh rằng: "Rốt cuộc mày có yêu nó hay không? Yêu thì nói thẳng ra với nó, nói với tao làm gì?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[VNF] Rạp Xiếc Drama
FanfictionTôi là Cáo, mọi người cứ gọi như vậy là được ha Chiếc text fic này ra đời từ sự đói hàng OTP của tôi Tôi là người chơi theo hệ hoài niệm quá khứ nên phần lớn CP ở đây đều là CP đời đầu: 1710, 0421, 1516, 1107, 2303, 0619, 0113,... OTP: 1710, 0421, 1...