Chương 13: Người mẫu

1.1K 140 16
                                    

Daniel Park's pov:

Hôm nay giờ ăn ở căn-tin, Zack hay hỏi tôi về thực đơn hay nhờ tôi lấy nước uống hộ nhưng tôi không hề bực mình vì Zack vẫn đang băng bó tay sau buổi cắm trại đó nên tôi vui vẻ làm hộ. Nhưng có vẻ Jay đi sau bọn tôi bực vì điều gì đó mà cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy. Tôi bỗng nhớ rằng hôm nay mẹ tôi lên thăm tôi nên tâm trạng hiện nay rất hào hứng vì đã hơn 2 tháng kể từ khi tôi về quê thăm mẹ. Tôi đã rất nhớ bà nên quyết định tan học sẽ về luôn.

Tan học...

Đang đi cùng Zack ra cổng thì tôi bị chặn bởi một người đàn ông tự xưng là chủ một của hàng bán quần áo và muốn tôi làm người mẫu đại diện cho tiệm. Zack hỏi có thể làm chung với tôi không nhưng chú ấy từ chối vì chỉ đủ tiền lương cho tôi thôi, nhưng cái hay đó là chú ấy sẽ trả 100 đô một ngày làm việc của tôi. Không thể tin được là chú ấy trả số tiền lớn như thế, tôi làm việc ca đêm ở cửa hàng tiện lợi chỉ nhận được 30 đô thôi. Đang suy nghĩ thì có một chiếc ô tô sang trọng đi ngang qua cổng trường và dừng lại, người lái xe đi xuống và hỏi tôi có phải là Daniel không? Tôi trả lời vâng rồi ông ấy đưa cho tôi danh thiếp của mình.

Trên chiếc danh thiếp đó ghi là "Oh Clothing" và theo như tôi biết đó là cửa hàng bán quần áo online nổi tiếng và có nhiều tiệm bán. Zack nhìn thấy tấm danh thiếp thì hỏi ông chú đó về tiền lương. Ông ấy bảo sẽ cho tôi 100 đô một giờ, nghe thấy thế cả Zack và tôi đều ngạc nhiên về mức tiền trả công cho người mẫu. Tôi chưa biết phải làm sao nên bảo sẽ liên lạc sau rồi về nhà nhanh chóng.

Về đến nhà...

Park Hyung Suk's pov:

May mà tôi về sớm để thay đổi cơ thể trước khi mẹ đến nhà thăm tôi. Sau một chuyến đi dài thế mà bà vẫn lo lắng thăm hỏi tôi rồi chuẩn bị bữa tối cho tôi nữa. Ăn xong thì tôi rủ mẹ đi ra ngoài ngắm cảnh ban đêm ở Seoul cùng tôi, khi thấy bộ đồ mà tôi thay thì nhìn bà như đang suy nghĩ gì vậy. Mẹ liền hỏi tôi đống quần áo được treo đằng kia có phải là của bạn cùng phòng tôi không thì tôi trả lời vâng nhưng đúng hơn thì đây đều là đồ của Jay tặng tôi nhân dịp sinh nhật. Tôi nói rằng không cần mua thêm gì đâu vì lần trước khi nhập học tôi đã mua cho mình một chiếc áo sơ mi kèm áo khoác thuộc size của cơ thể này rồi. Nhưng mẹ tôi lại tự nhiên bảo đi mua quần áo cho tôi, có lẽ bà không muốn tôi tự ti với bạn bè đồng trang lứa.

Đến khu phố mua sắm thì tôi bỗng dừng lại nhìn một của hiệu quần áo, trên đó có ghi là "Oh Clothing". Mẹ thấy tôi đứng nhìn thì rủ tôi vào mua cùng luôn. Nhưng vừa vào thì có 2 giọng nói đang nói chuyện với nhau như đang là cãi nhau thì phải, thì ra là ông chủ shop cùng cậu học sinh Beom thuộc khoa thanh nhạc đây mà, nghe nói cậu ta cũng làm việc ở đây với tư cách là người mẫu thời trang. Ông chủ nhìn 2 mẹ con tôi rồi từ chối bảo rằng cửa hàng đã đóng cửa nhưng trước cửa có bảng ghi thời gian vẫn còn sớm mà!? Mẹ tôi liền hỏi tại sao lại đóng của sớm vậy thì ống ấy mới nói rằng hai mẹ con tôi không thể mua được số quần áo trong đây đâu. Tôi không ngờ một người bán hàng như ông chủ này lại có thể thốt ra được những lời nói như thế với khách hàng của mình. Mẹ tức giận và bảo tôi hãy chọn một chiếc áo để mua đi nhưng khi nhìn giá thì đúng là quá đắt so với chúng tôi.

(Alldaniel) BabyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ