53

460 68 7
                                    

Đáng lẽ ra thứ thuốc anh đưa cho Kaku uống nó sẽ không gây ra tác dụng như thế, nó là thuốc Gây Nghiện và nó bị cấm sản xuất từ mấy năm trước.
Nó là loại thuốc bị hư hỏng trong quá khứ sản xuất , loại thuốc này sẽ khiến người uống phải sẽ 1 điên điên khùng khùng trong 1 khoảng thời gian nhất định.
Còn nếu thuốc bình thường thì nó sẽ kích thích những dây thần kinh mà nó tác động , những suy nghĩ điên cuồng sẽ được bọc lộ ra bên ngoài.

Takemichi cầm tờ giấy ghi chú bệnh án thí nghiệm của Kakucho lên mà ngán ngẫm.
Takemichi không phải nhà khoa học hay bác sĩ , những thứ anh biết được ở đây là do kiếp trước anh là quân chiến đấu và làm luôn bên khoa cứu thương.
Từng viên đạn của kẻ thù để tẩm những hóa chất chết người , thật may là Takemichi đã từng giải phẫu về loại thuốc này.

Anh nhìn Kaku bị trói chặt tay chân đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh , cậu ta đã ngủ thiếp đi sau khi bị anh đánh thẳng vào gáy trong việc nhảy đành đạch không muốn đi.

Anh đưa tay lên trán mà thở dài sau đó lấy điện thoại ra , ý là điện thoại của Kakucho.

Anh lướt từng số máy trong máy , thật bất ngờ khi anh thấy tên mình nằm trên danh sách đứng đầu có tên là " Chồng Yêu ❤️ " , anh mới hoang mang cấp độ 1 , không hiểu sao ẻm có số của mình. Còn có nhạc chuông riêng nữa chứ.

Takemichi bỏ qua việc đó , điện thoại cho đàn em dưới trướng Kaku , để lại địa chỉ qua rước cậu ta về , anh ở trong căn phòng cũng hơi lâu rồi , cũng không có đồng hồ nên không xem giờ được , đúng lúc định xem trên điện thoại thì lại hết pin.

Má nó xu:)

Buổi chiều , 1 buổi chiều bình thường như bao ngày , ánh hoàng hôn dần lặng về phía chân trời , anh đi bộ trên con đường vừa lạ vừa quen.
Nhìn bóng lưng to lớn ấy lại mang vẻ cô đơn đến kì lạ , đây không phải là Takemichi ở đây mà là ông chú Takemichi đang muốn có 1 cuộc sống bình yên nhưng mọi thứ không dễ dàng gì. Những tiếng người ồn ã , Takemichi tự hỏi , khi ánh mặt trời của con người dần tắt đi ai sẽ nhớ đến họ ? Có khi chẳng ai nhớ đến mình , cũng chẳng biết mình là ai.

Anh đã có 1 tình yêu đẹp nhưng đến sau cùng thì anh vẫn bước đi trên con đường ấy cô đơn 1 mình.

Cơ thể này đã từng rung động với 1 khoảnh khắc tình yêu đến.
...

Nó thật vô nghĩa.

Tình yêu anh dành cho em giống như Obito vậy.
Luôn trung thành và mãi mãi.

" Anh Takemichi ! Anh Takemichi! "

Giọng nói vang lên ở phía bên cánh trái , Takemichi theo phản xạ quay đầu nhìn thì thấy 2 đứa nhóc hôm trước mình gặp, Luna và Mana.
Hình như 2 ẻm mới đi học về.

Anh đi sang thì 2 cô bé 2 tay ôm chặt 2 cánh tay anh , Takemichi bất ngờ nhưng không phản ứng. Cứ để yên cho 2 nhóc này muốn làm gì làm.

" Sao không về nhà ? "

" Em đợi anh hai. " Mitsuya Luna.

" Em cũng đợi anh hai " Mitsuya Mana.

" À vậy sao ? Thế anh hai của tụi em chừng nào ra về ? "

" Em không biết nữa. " Cô chị lắc đầu ngán ngẫm , gương mặt đi chung với nét có đôi phần buồn bã.

[ Takemichi x all ] Tranh sủngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ