Cuối cùng cũng đến chủ nhật.
Cả một tuần chiến đấu với mấy môn tự nhiên làm An Nhã có cảm giác như mình sắp chết đến nơi rồi. Những môn xã hội đối với bạn ấy dễ thở hơn nhiều, vì dù sao văn và các môn liên quan khả năng thuộc-hiểu của An Nhã khá tốt.
Tiếng Anh không tính, tiếng Anh đối với nó không phải quá khó, nhưng mà cũng không dễ. Nói chung là không thích!!
[Ngoài lề: Riêng author cực thích môn ín lịt nha(ㆁωㆁ), với historie:>]
Nhắc tiếng Anh mới nhớ, tuần sau có bài kiểm tra định kỳ. Hình như là thứ ba...? Chết rồi chưa học gì hết.
Mà thôi, từ từ học cũng được. Mới sáng sớm mà lo gì.
Đúng vậy, đây là sáng sớm. An Nhã chỉ mới vừa tỉnh dậy thôi. Không biết ông thần nào nhập mà mới tinh mơ đã nghĩ đến việc học, mà, nghĩ là một chuyện, có học thật hay không lại là một chuyện khác.
Sau khi vệ sinh cá nhân, bạn ấy ra khỏi phòng sách.
- Cửa sổ mở òi kìa, cô dậy rồi hả ta?
Dù là bình thường phải lên lớp thì Dương Tuyết cũng rất ít khi dậy sớm hơn An Nhã (tại ai đó có nhiệm vụ làm đồ ăn sáng mà:)))). Còn ngày nghỉ thì dĩ nhiên chuyện đó càng khó xảy ra, vì vậy việc cô đã dậy làm An Nhã hơi ngạc nhiên đôi chút.
- Ủa rồi cô đâu (._.)???
Ủa kì vậy? Đi vòng vòng khắp nhà rồi mà chả thấy cô đâu, không lẽ cô đi mua đồ hả ta...
Nhắn hỏi thử vậy.
"Cô ơi"
"Cô đâu rồi.-.?"
"Em dậy gòi nè mà hông thấy cô đâu hết"Chờ tầm 2 phút vẫn chưa hiện "seen".
- Xùy, cho người ta ăn bơ miết vậy:<
Thôi kệ, cũng không phải lần đầu. Có khi nào cô trả lời tin nhắn mình nhanh đâu, bị bơ riết cũng sắp quen rồi a....
Hôm nay cũng không có hứng nấu, thôi ra ngoài ăn vậy.
- Alo Nhiên, đói quá, đi ăn với tao không?
- Ok em, đợi đó tao qua liền.
------
- Hôm nay đến đây thôi, tan họp nha mọi người!
Họp họp họp suốt ngày họp. Có mấy cái chuyên đề nói tới nói lui miết không chán á? Chủ nhiệm rất bực bội, bình thường mấy cuộc họp như này cô sẽ kệ, không đi, ai làm gì làm, tự nhiên tinh thần trách nhiệm nổi lên. Nhưng mà mơ đi, không có lần sau đâu.
Ra khỏi phòng họp, Dương Tuyết có chút tò mò, nhóc kia dậy chưa nhỉ? Dậy rồi mà không thấy mình thì sẽ có biểu cảm thế nào ta...
Vừa nghĩ vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, có tin nhắn mới sao không biết ta? À, mình bật chế độ im lặng mà.
"Họp ở trường"
"Ăn gì chưa?"Định trả lời câu đầu thôi, nhưng năng lực kì bí nào đó thúc đẩy nên nhắn thêm câu sau.
Cùng lúc đó, An Nhã đang ăn hủ tiếu với An Nhiên ở một tiệm quen, nhận được tin nhắn lập tức mở lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
[GL] Ngày Mưa
Ficción GeneralĐây là một câu chuyện về tảng băng lạnh và mặt trời nhỏ ... - Sao trên đời lại có người vô dụng như em chứ? - Chỉ tại cô chưa khám phá ra được mặt "có dụng" của em thôi... ...