An Nhã cảm thấy mừng vì mọi thứ đã trở lại bình thường. Nhưng một phần nào đó trong bạn ấy cũng hơi khó chịu, không biết là tại sao.
An Nhã khó chịu, liền đi tìm An Nhiên. Đôi khi có một người bạn thật sự rất tốt.
- Mày lại làm sao, không phải nhắn tao bảo cô bỏ qua rồi à?
- Chính vì cô bỏ qua nên tao mới buồn...
- Là sao má???
- Tao không biết nữa, cứ bứt rứt thế nào ấy. Kiểu, cô không quan tâm hay gì đó
An Nhiên im lặng. Cậu hiểu rõ An Nhã muốn nói cái gì. Khi bạn thích một người, bạn đôi lúc sẽ buồn vì những thứ vô cùng vô lý và khó hiểu. Một mặt bạn muốn người ta biết tình cảm của mình, mặt khác bạn lại ước đây sẽ là một bí mật mãi mãi cũng không thoát ra.
Và khi người ta biết, bạn sẽ hoảng sợ. Sợ rằng người đó sẽ ghét bỏ mình, sợ rằng người đó sẽ không còn ở bên mình nữa. Nhưng có một thứ càng khiến bạn sợ hãi hơn, chính là như An Nhã lúc này, họ biết và thờ ơ như thể không có chuyện gì...
- Mày có chắc là cô biết mày có tình cảm với cô không?
- Làm sao lại không biết?
An Nhã cười cười, suy cho cùng nếu không xảy ra sự việc kia, thì cô cũng sẽ cảm nhận được chứ nhỉ...
- Vậy mày định thế nào?
- Không biết, có lẽ cô không có tình cảm với tao thật, nếu đã vậy, tao làm gì cũng vô nghĩa thôi, không có chuyện mưa dầm thấm lâu đâu...
An Nhiên đau lòng nhìn An Nhã, đứa bạn này của mình là người sống tình cảm thế nào đương nhiên mình biết, lần này cũng không phải lần đầu bạn ấy cảm thấy tổn thương vì Dương Tuyết.
- Không sao đâu mày...
- Ừ, tao đâu có sao đâu.
An Nhiên nhìn bạn ấy, nhất thời không biết nói cái gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng An Nhã rồi thở dài một hơi.
---
Sáng hôm đó Dương Tuyết tỉnh dậy, bước ra phòng bếp. Tại sao hôm nay mọi thứ có vẻ yên tĩnh hơn thường ngày vậy?An Nhã không có ở đó. Đồ ăn sáng đã được làm tươm tất và được đậy ở trên bàn.
Dương Tuyết đi tới tủ lạnh, mẩu giấy note màu xanh thu hút ánh nhìn của cô.
"Em có việc đi sớm, cô ăn ngon nhé ạ."
Dương Tuyết hơi buồn buồn, ăn cũng không thấy có mùi vị gì, ăn cho qua bữa rồi nhanh chóng đến trường.
...
Cô đi dọc theo hành lang, giờ ra chơi thật sự rất ồn ào, chủ nhiệm chỉ muốn nhanh chóng về phòng giáo viên riêng của mình.
Bỗng cô dừng lại một chút, đằng kia là An Nhã phải không.
Bạn ấy để ý thấy cô rồi, cúi đầu chào một cái rồi mỉm cười bước đi.
Dương Tuyết cảm thấy kì lạ, mọi hôm khi thấy mình nhóc này sẽ vui vẻ vội vàng chạy đến nói chuyện líu lo, hôm nay tự dưng giữ đúng phép tắc như vậy có chút... không quen?
BẠN ĐANG ĐỌC
[GL] Ngày Mưa
Ficção GeralĐây là một câu chuyện về tảng băng lạnh và mặt trời nhỏ ... - Sao trên đời lại có người vô dụng như em chứ? - Chỉ tại cô chưa khám phá ra được mặt "có dụng" của em thôi... ...