Dìu Kim Duyên vào trong nhà, Khánh Vân bây giờ đồng thời cũng có chút lạnh vì áo khoác của mình đã trao cho Kim Duyên. Cơ thể của Khánh Vân lúc này không có được giữ ấm.
Mỹ Nhân đang ngồi ở lò sưởi phòng khách, tính toán gì đó trên giấy. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô hướng mắt nhìn ra liền trông thấy Khánh Vân đang ôm lấy Kim Duyên đi vào, mặt của nàng nhìn vào đã biết cảm lạnh.
"Kim Duyên, em bị cảm lạnh sao?"
"Chị Mỹ Duyên giúp tôi rót cho chị ấy cốc nước nóng đi"
Khánh Vân trả lời trong khi Kim Duyên còn chưa kịp lên tiếng. Cô đặt nàng xuống ghế sofa ở phòng khách, tay cởi áo khoác của cô trên người nàng ra, đồng thời cũng cởi luôn áo khoác của nàng. Kim Duyên cảm nhận được Khánh Vân chạm vào người mình nhiều quá. Nàng giữ tay Khánh Vân lại thì bị cô quát mắng.
"Ngồi im đi!"
Kim Duyên nghe thấy có chút run vì lời nói bực tức của Khánh Vân, nàng không ngăn cản Khánh Vân nữa.
Mỹ Nhân mang đến cốc nước nóng cho Kim Duyên, nàng đón lấy và uống.
"Đồ của chị ở đâu? Tôi lấy giúp chị"
"Để tôi đi lấy cho em ấy được rồi, không phiền em"
Nói xong, Mỹ Nhân nhanh chóng đi lấy một bộ đồ cho Kim Duyên thay ra, còn Kim Duyên ở lại trò chuyện cùng Khánh Vân.
"Tổng Giám Đốc, cảm ơn cô"
"Kim Duyên, tôi rất khó chịu"
"Khó chịu?"
"Ừm"
Kim Duyên khó hiểu vì sao Khánh Vân lại nói khó chịu, Khánh Vân gật đầu nói tiếp với vẻ rất nghiêm túc.
"Đừng cố gắng chịu đựng nữa, có được không?"
"Tổng Giám Đốc cô đang nói gì vậy?"
"Chị hiểu lời nói của tôi mà, đừng giả vờ không hiểu. Nói tóm lại, tôi sẽ đợi chị nhận ra tình cảm của tôi"
Nguyễn Trần Khánh Vân nói trúng tim đen của nàng rồi, nàng hiểu, nàng hiểu tất cả từ lời ẩn ý của Khánh Vân, nàng cũng nhận ra tình cảm của cô dành cho nàng. Nhưng dường như có một rào cản gì đó, khiến nàng không thể chấp nhận tình cảm của Khánh Vân ngay lúc này được, nàng không thể. Kim Duyên chỉ biết im lặng, không trả lời lại. Lúc này cũng đúng lúc Mỹ Nhân bước ra đem đồ cho nàng. Nàng rời khỏi Khánh Vân, đi vào nhà tắm thay đồ.
Khánh Vân ở ngoài đây, mặt có chút buồn lộ rõ, Mỹ Nhân nhìn thấy. Đi lại mang cho Khánh Vân một cốc nước, ngồi xuống cùng trò chuyện.
"Tổng Giám Đốc"
"Chị cứ gọi tôi là Khánh Vân, không cần gọi theo Kim Duyên"
"Khánh Vân, cho Kim Duyên thời gian đi. Một ngày nào đó khi em ấy gạt bỏ hết trở ngại, tôi tin lúc ấy Kim Duyên sẽ đón nhận tình cảm của cô thôi"
"Chị Mỹ Nhân, chị tin tưởng vào điều đó sao?"
"Ừm"
-------
Xin nhắc lại một chút về khoảng thời gian mà Khánh Vân rời khỏi quán rượu, lúc đó cô đến nhà tìm Kim Duyên nhưng mà Mỹ Nhân nói nàng không có ở nhà. Khánh Vân khó hiểu thời tiết rõ ràng đang lạnh như vậy nàng có thể đi đâu được chứ.
BẠN ĐANG ĐỌC
||VANDUYEN|| TỔNG GIÁM ĐỐC EM LÀ ĐỨA TRẺ SAO
Fanfic"Nguyễn tổng em làm ơn nghiêm túc một chút có được không?" "Đứng gần phu nhân em không thể nghiêm túc được a, chỉ muốn ôm chị vào lòng" "Ở đây còn có phóng viên và những ông chủ lớn" "Lớn thế nào? Có lớn hơn Kim Duyên này hay không? Có vợ xinh đẹp đ...