Chương 39: Đồng ý

209 23 0
                                    

Kim Mẫn Đình chờ ở nhà một lúc lâu, nhận được điện thoại của Lưu Trí Mẫn, nói cha của cô bị bệnh, tạm thời chưa về được, kêu nàng nghỉ ngơi sớm một chút.

Kim Mẫn Đình làm sao nghỉ ngơi chứ, đứng dậy đi đến nhà của Ninh Nghệ Trác.

Ninh Nghệ Trác đang vẽ tranh, mang tạp đề mặt trên dính một chút màu vẽ, trong tay còn đang cầm một cây bút vẽ. Sau khi dẫn nàng vào trong phòng xong thì tiếp tục vẽ tranh: "Hơn nửa đêm sao còn chạy đến đây, lại cãi nhau với bạn gái của cậu à?"

"Cái gì mà lại?" Kim Mẫn Đình kéo cái ghế ngồi xuống cạnh cô, "Chúng ta chưa bao giờ cãi nhau cả."

"Vậy hai người có vấn đề." Ninh Nghệ Trác cũng không quay đầu lại mà nói, "Hai người ở bên nhau chắc hơn nửa năm rồi phải không, thật sự là trước giờ chưa từng cãi nhau?"

"Hình như không có thật." Kim Mẫn Đình đỏ mặt nói, "Tớ đối diện với chị ấy, không tức giận nổi, ngay cả Trí Mẫn cũng thế."

"..." Ninh Nghệ Trác cười ha hả, đặt bút ở bên thùng nước bên cạnh mà khuấy, "Nhìn mặt luôn sẽ có một ngày nhìn chán, sẽ có một ngày cãi nhau một trận thôi. Tình nhân mà không cãi nhau, đúng là thế gian hiếm có, đặc biệt là sau khi ở chung, càng dễ đang bới lông tìm vết mà cãi nhau nữa."

Kim Mẫn Đình khó hiểu: "Cậu mà một cẩu độc thân, tại sao lại có giải thích thâm sâu như vậy?"

"Đã kêu cậu xem TV nhiều một chút mà." Ninh Nghệ Trác hừ một tiếng: " "Sự cám dỗ khi trở về làng", hay là "Heo cách cách" mấy bộ phim truyền hình này có thể dạy chúng ta không ít đạo lý đâu đấy."

"À." Kim Mẫn Đình yên lặng trợn trắng mắt, "Quả nhiên là một trường phái lý luận TV, tớ thấy cậu là đang hâm mộ tình yêu ngọt ngào của tớ thôi."

"Hâm mộ thì có một chút hâm mộ thôi." Ninh Nghệ Trác cười cười, "Bất quá hai người chưa bao giờ cãi nhau, tuyệt đối là không có khả năng, trừ phi hai người đều là thánh nhân, hoặc chính là..."

Kim Mẫn Đình: "Là gì?"

"Hai người không dám cùng đối phương cãi nhau." Ninh Nghệ Trác thuận miệng nói.

"Sao lại không dám cãi chứ?" Kim Mẫn Đình cảm thấy khó tin, "Cậu cảm thấy tớ sợ cãi nhau sao?"

"Đương nhiên." Ninh Nghệ Trác quay đầu nhìn nàng, ý vị không rõ mà cười một cái: "Bởi vì cậu chột dạ, cậu đã quên bản thân đã che giấu thân phận thật sự sao?"

Kim Mẫn Đình một chốc liền ủ rũ.

"Cậu đang có bản năng trốn tránh hết tất cả khả năng mà hai người có thể có khả năng chia tay nhau, tất nhiên không dám tức giận với đối phương, nếu không trong mối quan hệ này cậu sẽ là tội nhân lớn nhất." Ninh Nghệ Trác nói.

Kim Mẫn Đình cắn môi dưới: "Ai, chắc là vậy rồi, thật không biết sau khi Trí Mẫn biết tớ lừa chị ấy, sẽ phản ứng ra sau đây."

"Mặc dù tớ rất tò mò nhưng mà thôi đi." Ninh Nghệ Trác quay đầu tiếp tục vẽ tranh.

"Cậu muốn nói gì?" Kim Mẫn Đình truy vấn, "Muốn nói gì thì cứ nói đại ra đi."

Lão Bản Thích Giả NghèoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ