Kim Mẫn Đình về đến nhà, vui vẻ quá mức thế cho nên quăng chứng chỉ lái xe nâng ra, bị Kim Thiên Túng thấy được.
"Bảo bối, đây là gì thế?" Kim Thiên Túng lật tới lật lui mà xem xét, "Xe thể thao con chơi chán rồi, bây giờ lại muốn đổi khẩu vị sao?"
"Đương nhiên không phải! Chỉ là hứng thú với thích mà thôi." Kim Mẫn Đình đoạt về, nhét vào trong cái túi vịt vàng nhỏ.
"Cái túi này con mua lúc nào vậy? Mấy cái túi xách ở trong tủ quần áo trong phòng con cũng chưa thỏa mãn được con sao?" Kim Thiên Túng chỉ vào cái túi vịt vàng nhỏ.
"Mấy ngày trước con mua trên mạng, ba, hóa ra chín tệ chín cũng có thể mua được hàng tốt thế này!"Kim Mẫn Đình kinh hỉ nói: "Tối qua con còn đặt cho ba một đôi dép lê, đến lúc nhận được ba thử thử xem."
Kim Thiên Túng khó có thể tin được mà đi dạo quanh nàng một vòng: "Nếu ba không nghe lầm, bộ này lần trước con mua ở chợ giá sỉ phải không?"
"Đúng vậy." Kim Mẫn Đình xoay một vòng, "Đẹp không ba?"
"Đẹp, con chỉ cần khoác cái bao tải cũng vẫn đẹp." Kim Thiên Túng nhắm mắt thổi phồng.
Kim Mẫn Đình thở dài: "Ba, không cần nịnh nọt như vậy."
"Ba vui, con quản không được đâu." Kim Thiên Túng hừ một tiếng, hơi chau mày lại, "Gần đây con trở nên kỳ kỳ quái quái thế nào ấy?"
"Chỗ nào kỳ quái, không phải chỉ là thay đổi phong cách ăn mặc thôi sao?" Kim Mẫn Đình khó hiểu.
"Phong cách này của con đổi quá nhanh, ba chưa kịp chấp nhận. Con cũng không xài tiền, vậy ba kiếm tiền còn có ý nghĩa gì nữa cơ chứ?" Kim Thiên Túng lòng tràn đầy căm phẫn nói.
Lão Trương không biết từ lúc nào đã bay từ phòng bếp bay ra, bên hông vác cái xẻng, tung tăng mà đi tới: "Ông có thể cho tôi xài nha, ông muốn tôi xài bao nhiêu, tôi tuyệt đối chỉ xài bấy nhiều, không thêm không bớt."
Kim Thiên Túng; "Ông cút đi."
Kim Mẫn Đình lấy đồ đạc xong, về đến phòng, sau khi tắm rửa xong, khi sắp ngủ, lại thực hiện một cuộc call tình yêu với Lưu Trí Mẫn.
Lưu Trí Mẫn lúc này mới vừa tăng ca xong về đến nhà, nhìn thấy tin báo điện thoại không nhịn được mà nở nụ cười.
Đây là cảm giác yêu đương sao?
Chỉ cần tưởng tượng đến đối phương liền kiềm chế không được ý cười, bởi vì có thể hít thở chung một bầu không khí mà cười, bởi vì khi mệt mỏi bực bội lại có người quan tâm mà cười, lại bởi vì có thể cùng đối phương mà chia sẻ phong cảnh lẫn nhau mà cười.
Đương nhiên, Lưu Trí Mẫn vẫn rất kìm nén, không giống như Kim Mẫn Đình, một tiếng tiếp điện thoại liền cười đến khờ khạo.
Đợi đến lúc Kim Mẫn Đình cười đủ rồi, hai người mới tiếp tục nói chuyện phiếm.
Mấy ngày sau vẫn như thế, Lưu Trí Mẫn rốt cuộc cũng theo kịp tiến độ, ở trong điện thoại chính thức mời nàng cuối tuần đi hẹn hò.
Kim Mẫn Đình tất nhiên là vui vẻ đồng ý, sáng sớm ngày hôm sau cố ý "trang điểm" một chút, ra trước cửa gọi điện thoại cho Lưu Trí Mẫn, kết quả đối phương đột nhiên nói trên công trường có chút chuyện, cuộc hẹn phải dời lại vào buổi chiều.